Edit: Mạn Nguyệt
Bọn họ chỉ là thái y chứ không phải thần tiên, làm sao có thể cứu người chết thành sống, làm sao thay da đổi xương được.
Các thái y đau đầu không ngớt, nhưng đến cùng vẫn cố gắng nghĩ ra biện pháp để chữa trị.
Rời khỏi đại điện Vĩnh môn, Hiền phi lôi kéo Đức Phi trở về Thành cung của mình, chờ tỷ nữ dâng trà ngon lên thì lập tức đuổi bọn họ ra ngoài.
"Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thất thố."
Hiền phi liếc mắt nhìn Đức Phi, giọng điệu âm trầm nói, "Tình huống của phụ thân bây giờ không lạc quan, nhưng chúng ta cũng phải biết, chỉ cần phụ thân còn giữ 20 vạn binh quyền ở phủ Vạn Đức Hầu thì địa vị của chúng ta ở trong cung sẽ không thay đổi. Trước mắt, chúng ta phải tìm người có khả năng nắm giữ binh quyền."
"Muội muội nói rất đúng! Binh quyền! Chỉ có điều người tiếp quản binh quyền này muội đã chọn được chưa?"
Đức phi giống như bị người ta giội một gáo nước lạnh từ từ đầu đến chân, cuối cùng cũng từ kinh hoảng mà khôi phục lại rồi, lúc này nàng ta cùng Đức phi đang trao đổi đại sự tiếp theo.
Hiền phi lắc lắc đầu, "Cái này ta cũng không biết, nếu tìm cũng phải tìm người trung thành với tỷ muội chúng ta mới được."
"Chuyện này. . ."
Đức Phi sững sờ, chuyện triều đình từ trước đến giờ nàng ta có bao giờ để ý đến đâu.
Lúc còn Vạn Đức Hầu làm chỗ dựa, nàng ta muốn gì thì nhờ một tiếng là được, bây giờ Vạn Đức Hầu như thế, nàng ta cũng không biết tìm ở đâu ra người trung thành có thể giữ được 20 vạn binh quyền này.
Hiền phi thấy Đức Phi ngơ ngẩn, tâm trạng ám phúng, tỷ tỷ này chỉ có bề ngoài chứ đầu óc thì rỗng toát.
Tay cầm chén trà nhấp hơn phân nửa lại nghe không có đáp lời Đức Phi.
Bất đắc dĩ, Hiền phi không thể làm gì khác hơn là kiến nghị Đức Phi, "Tỷ tỷ, Nhị điện hạ đã đại hôn nhiều năm, ngoại trừ Đại điện hạ được phong làm Dật vương, Nhị điện hạ cũng nên nắm giữ binh quyền rồi. Chỉ là không biết tỷ tỷ có cam lòng để Nhị điện hạ rời hoàng thành, đi đến quân doanh cực khổ hai năm, say này cũng thuận tiện mà nắm giữ 20 vạn binh quyền?"
Đức Phi vừa nghe liền không muốn, "Huy nhi là máu thịt của ta, làm sao có thể để con ta đi đến biên quan chịu khổ chứ! Ngươi cũng là dì nó, sao có thể nói ra lời ác độc đến vậy?"
Ánh mắt Hiền phi trở nên lạnh lẽo, trong lòng nén giận vô cùng, mình cũng là có ý tốt, không ngờ đổi lấy những lời này.
Ngay sau đó nàng ta cũng nổi giận, nàng ta đem chén trà trong tay đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ! Ngươi không đồng ý thì có thể trực tiếp từ chối, ta thân là dì của Nhị điện hạ, đề nghị này làm sao lại độc ác? Chẳng lẽ, tỷ tỷ cho là ta để Nhị điện hạ đi biên quan chính là đi chịu chết sao? Vị trí Hoàng đế của Thiên Độc quốc không phải dễ làm, có vị Hoàng đế nào lên ngôi mà chưa từng đi biên quan đánh giặc, chẳng lẽ tỷ tỷ để Nhị điện hạ cứ muốn Nhị điện hạ ở lại Hoàng thành,bắt hắn làm con chim bị nhốt trong lồng thì Hoàng vị kia sẽ thuộc về hắn sao?"
Đức Phi đứng lên, một mặt không thích nói, "Vạn Nguyệt Hiền, ngươi cũng thật là đứng nói chuyện không đau eo, ngươi đã nói dễ dàng như vậy, sao không để Tứ điện hạ, Lục điện hạ cùng đi? Bọn họ đều sinh cùng năm, bây giờ đã hai mươi ba rồi đấy."
"Tỷ tỷ đã không nói lý thì ta đây cũng không thể tiếp tục nói chuyện cùng tỷ, tỷ nên về cung của mình đi." Hiền phi tức điên thì trực tiếp đuổi người.
Đức Phi trừng mắt liếc nhìn Hiền phi rồi xoay người rời đi.
Lần nói chuyện này, cả hai đều không vui vẻ gì. Từng nhóm cung nữ trong Thành cung đều câm như hến, cuối đầu làm việc của mình.
Sau nửa canh giờ, Nữ Quan ở bên ngoài đi vào, "Khởi bẩm nương nương, Tứ điện hạ, Lục điện hạ cầu kiến."