Edit + Beta: haquynh1812
Phượng Từ Ân vừa mới nhắc tư\ới thành chủ Độc Hạt thành Phạm Đại Đồng, Quý Như Yên nhíu mày: “Vậy phủ đệ của Phạm Đại Đồng ở đâu?”
“Nàng muốn đi cảm ơn hắn?’
Lạc Thuấn Thần liếc mắt nhìn ra ý tưởng của nàng.
Thật ra cách sống của nàng rất đơn giản, tốt với nàng một, nàng tốt lại gấp một nghìn.
Đối với nàng xấu một, không khiến đối phương đau đớn tới chết nàng không ngừng.
Tính cách như vậy khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Bởi vì hắn phát hiện, sức hút của mình đối với nàng, còn không bì kịp những kẻ thù kia.
Quý Như Yên gật đầu: “Nếu không phải có hắn giúp đỡ, đại cữu đã dính vào vòng lao ngục, nghiêm trọng hơn có thể chết oan trong ngục.”
“Ta đi với nàng.”
‘Ừ!”
Hai người chọn một số lễ vật quý báu trong phủ, lên xe ngựa, đi tới phủ của Phạm Đại Đồng.
Lúc Phạm Đại Đồng đang ở trong phủ kêu đau, nghe người làm báo có thất điện hạ cùng thất hoàng phi tới, vội vàng ăn mặc chỉnh tề chạy tới sảnh chính.
“Thất điện hạ, thất hoàng phi đại gia quang lâm thật sự vinh hạnh cho quý phủ, xin hai người thứ lỗi hạ quan không thể nghênh đón từ xa.”
Phạm Đại Đồng đi tới, chân thấp chân cao, dáng vẻ rất buồn cười.
Quý Như Yên có chút kì lạ nhìn hắn: “Phạm đại nhân không cần đa lễ, lần này ta tới là để cảm ơn Phạm đại nhân giúp đỡ cậu ta tránh khỏi vòng tù ngục, cố ý mang tới chút lễ vật.”
“Thất hoàng phi khách sao, chẳng qua hạ quan đã từng hứa, chỉ cần một ngày còn hạ quan, ta tuyệt đối không thể để phủ Phượng Thiên xảy ra chuyện dưới mắt mình.”
Phạm Đại Đồng có chút thụ sủng nhược kinh, chắp tay đáp lời.
‘Trên người Phạm đại nhân khó chịu?”
Quý Như Yên nhiều chuyện hỏi, mặc dù Phạm Đại Đồng không có liên quan gì tới mình, nhưng hắn lại không tiếc đắc tội với thượng thư bộ hình để bảo vệ phủ Phượng Thiên, khiến Quý Như Yên có chút ngoài ý muốn.
Phạm Đại Đồng có chút lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
Dù hắn không nói, gã sai vặt theo chân hắn lại vội vàng trả lời: “Thất hoàng phi chưa biết đó thôi, ngày đó đại nhân cầu xin cho phủ Phượng Thiên, sau đó Tống đại nhân dù tha cho bọn họ, nhưng phát hoả lên người lão gia, nói lão gia cố ý che dấu nghi phạm, đánh mười đại bản để răn dạy.”
Mười đại bản?
Quý Như Yên sửng sốt nhìn Phạm Đại Đồng.
Thì ra là vì thế nên vừa rồi hắn mới chân thấp chân cao.
Quý Như Yên cụp mắt xuống, lấy một bình nhỏ trong ngực, đưa cho gã sai vặt: “Thuốc này có thể giảm đau, khiến miệng vết thương mau lành, bôi cho Phạm đại nhân, không tới ba ngày có thể lanhlặn, chẳng qua động tới gân cốt vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm.”
“Hạ quan tạ ơn thất hoàng phi ban thuốc.”
Phạm Đại Đồng vội vàng nói cảm ơn.
Quý Như Yên khẽ lắc đầu: “Thật ra người cần cảm ơn là ta mới đúng, mười đại bản ân tình ta sẽ nhớ, ngày khác sẽ báo đáp lại Phạm đại nhân, tuyệt không nuốt lời.”
“Thất hoàng phi quá lời, hạ quan cũng chỉ làm tròn chức trách của mình, hiện tại phủ Phượng Thiên gặp khó khăn, thứ lỗi cho hạ quan không chách nào giúp được.”
Trong lòng Phạm Đại Đồng tràn ngập sung sướng, nhưng ngoài miệng vẫn cố khách sáo đưa đẩy.
Quý Như Yên sao lại không hiểu ý của hắn, nhưng nàng cảm thấy hắn vẫn có chút thông minh, không tuỳ cơ đòi hỏi ở nàng.
Có lẽ nâng đỡ Phạm Đại Đồng thăng chức cũng không phải không thể.