Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên cúi đầu nhìn, tức giận đến nhăn mặt, mắt bốc lửa!
Bởi vì nàng cùng tiểu tử kia làm ồn, Lạc Thuấn Thần cách đó không xa đã tỉnh dậy.
"Như Yên, sao vậy?"
Lạc Thuấn Thần trở mình đứng dậy, sau đó ân cần nhìn nàng, vừa nhìn đã khiến hắn giật mình.
Hắn vừa nhìn thấy gì vậy?
Quý Như Yên ngồi ở trên giường hẹp, hai tay bóp tiểu tử kia, vẻ mặt tức giận.
Nhưng toàn thân nàng lộ ra đường cong lả lướt, da thịt trắng như tuyết, cổ trơn bóng thon dài, xương quai xanh tuyệt đẹp, xuống dưới nữa là…
Cái này…
Ánh mắt của Lạc Thuấn Thần, rơi trên người Quý Như Yên.
Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn biểu tình của hắn có chút sai sai, lại cúi đầu nhìn xuống, trên người mình cũng chỉ độc một cái yếm trắng.
"A!"
Quý Như Yên thất kinh muốn tìm chăn che thân, nhưng cuối cùng vẫn không như ý nguyện, bởi vì nàng nhìn trên giường hẹp, cái chăn, đã sớm không còn một vật nào.
Dáng vẻ khẩn trương của nàng, rơi vào trong mắt tiểu tử.
Nó cư nhiên vươn móng vuốt, nhẹ nhàng đâm vào tay Quý Như Yên, nàng bị đau một lần, liền thả tên tiểu tử chỉ có ý xấu kia.
Tiểu tử kia vừa thoát, lập tức chạy trốn tới vai Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần giật mình khôi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn tiểu tử kia, "Tham ăn, ngươi làm như vậy thật không đúng."
"Hừ hừ!"
Bớt nhảm đi!
Ngươi không phải sớm có mơ tưởng này với chủ nhân sao?
Ở trước mặt ta bớt giả vờ!
Tiểu gia hỏa này lại còn dám làm Lạc Thuấn Thần tức giận, cặp mắt phượng đầy ý sát phạt kia rơi trên người tiểu tử kia, nó không khỏi nghĩ cả người lạnh lẽo.
Cũng không biết có phải hay không đã thực sự khiêu khích được Lạc Thuấn Thần, tiểu tử kia cư nhiên chớp chớp mắt to, chuồn lẹ đến nỗi hắn không kịp công kích.
Tiểu tử kia thắng ở tốc độ, hơn nữa còn có năng lực ẩn thân.
Cái này, ẩn thân năng lực vừa xuất, tấn công y phục trên người Lạc Thuấn Thần.
So với ăn y phục Quý Như Yên còn nhanh hơn, hai người vừa chớp mắt một cái, hắn cũng chỉ còn lại một cái tiết khố ở trên người.
Quý Như Yên đã lấy ra áo lông Lữ nương đứa, trùm lên người mình, thấy thân hình Lạc Thuấn Thần, không khỏi đỏ mặt.
Vóc người của hắn không phải thuộc loại “thô sơ da thịt”, hơi gầy nhưng tiềm ẩn sức mạnh, cơ bụng rắn chắc khiến người khác mặt đỏ tim đập, đường nhân ngư kéo dài từ hông đến...
Lạc Thuấn Thần đối với thuật ẩn thân của tiểu tử kia, đơn giản là không có biện pháp.
Bất quá, hắn là nam nhân, hơn nữa tiểu tử kia cũng không có thực sự khiến hắn trần truồng.
Tốt xấu cũng chừa cho hắn cái tiết khố ở trên người, che đi thứ sức mạnh của người đàn ông đấy.
“Hay là nàng mặc quần áo trước đi."
Quý Như Yên ngượng ngùng đáp.
"Vâng."
Lạc Thuấn Thần lấy một bộ quần áo, tìm cớ, "Tham ăn đói bụng, ta đi tìm vài thứ cho nó ăn, nàng đi ngủ trước đi. Có chuyện gì, ngày mai nói."
Dứt lời, không đợi Quý Như Yên nói, hắn cũng đã chạy trối chết.
Quý Như Yên sửng sốt một chút, sau đó cười khổ, cúi đầu nhìn vóc người của mình, "Ta như vậy cũng không hấp dẫn sao?"
Trùm áo lông, Quý Như Yên nằm ở trên giường hẹp, ôm một bụng phiền muộn đi ngủ.
Mà nàng không biết Lạc Thuấn Thần, giữa trời đêm rét lạnh, lại xuống hồ tắm nước lạnh.
Đến tận khi cảm giác khô nóng đều tiêu tán đi hết, Lạc Thuấn Thần mới từ hồ nước đi lên, vừa lên, liền thấy tiểu tử kia ở bên bờ đang gặm bắp ngô không biết tìm ở đâu.