Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Thiên Nguyệt cười khổ, "Đây chẳng qua là quan ngoại giao, ta cả đời này chưa từng tiếp xúc qua ai ngoại trừ sư phụ. Các ngươi là những người đầu tiên ta gặp tới nay, là các ngươi đã dạy ta rất nhiều chuyện. Nhìn người không thể nhìn phiến diện, phải tìm hiểu đối phương. Là năm đó sư phụ không tìm hiểu nam nhân nàng yêu mến, cho nên mới phải ôm sầu mà chết."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh hơi do dự một chút, "Ta bây giờ không thể ở lại Tiên Bình Cốc làm bạn với ngươi, Thuấn Thần hắn…"
"Ta có thể cùng chàng ở bên ngoài, có trắc trở gì, ta cùng chàng đối mặt!"
Ánh mắt của Thiên Nguyệt rất cố chấp, cũng cực kì trong sáng.
Lời của nàng, không cho cự tuyệt!
Mà Quý Như Yên ngồi ở chỗ kia, cảm thấy tâm mềm như nước!
Liệu lão tướng quân Hứa Tử Minh có chấp nhận Thiên Nguyệt bà bà?
Hơn nữa ông ngoại còn có bực này mị lực, có thể để cho Thiên Nguyệt bà bà coi trọng, còn không ngại rời Tiên Bình Cốc, cùng ông ngoại ở thành Độc Hiết?
Lão tướng quân Hứa Tử Minh tính cách quân tử, đối mặt với lời thổ lộ của Thiên Nguyệt, nếu hắn không biểu thị chút gì, đừng nói đến Quý Như Yên, hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
"Thiên Nguyệt, ta sẽ thú nàng! Tuy rằng võ công nàng cao hơn ta, nhưng sau này, ta sẽ bảo vệ nàng, cùng nàng đi hết cuộc đời này!"
Hắn vừa nói xong, đổi lấy khuôn mặt tươi cười của Thiên Nguyệt, "Chàng hứa ta suốt đời, ta hứa chàng một đời."
Hai lão thân đưa tay của mình, nắm lấy tay của đối phương, hạnh phúc tràn ngập khắp căn phòng.
Sau khi ăn xong, Quý Như Yên còn chưa kịp lôi kéo lạc Thuấn Thần hỏi thăm, đã bị Thiên Nguyệt bà bà dắt lên lầu hai.
Ở lầu hai, Thiên Nguyệt đi tới một rương gỗ lớn, sau đó lấy ra mấy tờ giấy, đưa cho nàng, "Đây là bảo bối sư phụ ta cất chứa nhiều năm, hôm nay ta cùng với Tử Minh nên duyên, ít nhiều đều nhờ ngươi. Cái này coi như là tạ lễ của ta đối với ngươi."
"Thiên bà bà, làm sao có thể? Nếu là người cùng ông ngoại làm đám cưới, người liền là bà ngoại của ta, ta trăm ngàn lần không dám nhận.”
Quý Như Yên mặc kệ đó là bảo bối gì, nhanh chóng cự tuyệt.
Mấy ngày ở chung, nàng có thể cảm giác được Thiên Nguyệt bà bà tuy rằng lớn tuổi, nhưng thái độ làm người lại như là tiểu hài tử dường như, hỉ nộ giai hiện ra mầu, tâm tư thập phần đơn thuần.
Mặc dù nói nàng ngay từ đầu, thực sự muốn đánh nhau thượng cổ thực quả chủ ý, bây giờ người ta lập tức chính là nàng ngoại tổ mẫu, nàng làm sao dám đả người trong nhà chủ ý?
Thiên Nguyệt mỉm cười, "Trưởng giả ban thưởng, bất khả từ! Ngươi đây là ghét bỏ bà bà ta đưa cho ngươi lễ thái nhẹ sao?"
"Ta một ý tứ này. . ."
"Nếu không có, vậy chỉ thu hạ đó là."
"Thế nhưng. . ."
"Giá thượng cổ thực quả, không có thể như vậy hảo tìm kiếm. Trước đây ta không muốn bước ra giá Tiên Bình Cốc, cũng không tằng ra đi tìm quá phương diện này thực quả, nếu là ngươi năng đi ra ngoài đi một chút, đến lúc đó thực sự tìm được rồi mấy tờ này dặm thực quả, khả dĩ đái ta trở về cấp ta xem một chút đó là. Ta dĩ một xấp dầy niên kỷ, lời nói thành thật nói, ta tối đa cũng chỉ có bảy mươi năm thọ mệnh, tại đây bảy mươi niên, ta năng làm bạn Tử Minh đa vài, ta đã cảm thấy thỏa mãn."
Quý Như Yên thấy nàng nói xong chân thành, cũng không tiện cự tuyệt nữa, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, đồng ý nói, "Thiên bà bà ngươi yên tâm, nếu ta có tìm được giá thượng cổ thực quả ghi lại lý có, nhất định nhượng ngài nếm thử."
"Hảo hài tử, mấy ngày nay khổ cực ngươi. Nghỉ ngơi thật tốt, Tử Minh đã nói với ta, tiếp qua chừng mười ngày, sẽ khứ cổ hành vi man rợ cung, mấy ngày này cũng nên khứ săn thú, nếu như tay không mà quay về, sẽ làm hoàng thượng trách cứ. Sở dĩ, ngày mai chúng ta tựu ra phát tìm kiếm một ít cổ thú, cũng tốt bắt sống mang về, đòi công!"
Thiên Nguyệt vừa nhắc tới lão tướng quân Hứa Tử Minh thời gian, sắc mặt luôn luôn mang theo nhợt nhạt ửng đỏ, nếu như thiếu nữ mối tình đầu.