Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 573: Lão bà Thiên Nguyệt (3)




Edit: Mạn Nguyệt
Lúc nàng đang tìm củi để nhóm lửa thì khói trắng đã bay lượn lờ đầy trời. Quý Như Yên tựa ở trên vách đá quan sát này tình huống xung quanh nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có kẽ hở.
Mặc dù nói Tử Trúc trưởng lão có đưa cho nàng một tấm địa đồ bằng da trâu, nhưng chỉ là bản đồ đơn giản của Cổ Thú Sơn Mạch, không phải là bản đồ chi tiết, vì vậy nểu nàng muốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này thì chỉ còn cách tự mình đi tìmhiểu chung quanh mà thôi.
Quý Như Yên rất muốn chửi cái nơi chết tiệt này, ở đây một con thú cũng chẳng có, bắt nàng phải đánh thế nào.
Mặc dù nàng có không gian chứa nguyên liệu cũng chỗ nấu ăn nhưng mỗi ngày cũng không có sản vật gì khác hơn, thật sự là nàng sắp điên rồi.!
Trước mặt, gạo trắng đang tỏa hương nhưng vẫn không chín.
Nàng cho thêm củi vào trong đống lửa rồi ngồi một bên buồn bực. Từ trong không gian, Quý Như Yên hái được một quả ngũ độc, cũng chẳng thèm để tâm đến sự biến đổi màu sắc của nó, nàng lau lau vài cái rồi bắt đầu gặm cắn.
Thiên Nguyệt bất ngờ nhìn thấy Quý Như Yên biến ra một quả ngũ độc, trong lòng bà có chút kích động!
Bởi vì quả ngũ độc kia xuất hiện màu tím nhạt với năng lượng mạnh mẽ.
Nếu như đợi thêm chút thời gian, ngũ độc quả kia sẽ hoàn toàn biến thành màu tím, tất nhiên nó có thể trở quả ngũ độc chí tôn, nó sẽ không bị giới hạn bởi năm phần độc nữa.
Thiên Nguyệt không bình tĩnh được nữa, bà quyết định muốn đi ra ngoài gặp gỡ Quý Như Yên, bà muốn hỏi trong tay nàng còn quả ngũ độc hay không, nếu còn thì bà nguyện ý dùng mọi thứ để đổi.
Quý Như Yên nhàm chán gặm quả ngũ độc thì đột nhiên nàng nhìn thấy một lão bà tóc bạc, sau lưng bà ấy đeo cái tẩu thuốc cầu kì. Cứ như thế mà xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng không khỏi giật mình.
Bởi vì căn bản là nàng không thấy rõ bà lão này xuất hiện như thế nào, vì vậy mà miệng nhỏ của nàng không ghỏi giương ra nhưng vẫn không quên cắn quả ngũ độc một miếng. Sau đó nàng nắm phần còn lại của quả ngũ độc rồi trừng mắt nhìn bà lão, mắt to chớp chớp.
"Tiểu cô nương, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Thiên Nguyệt đi tới trước mặt nàng, không để ý tới sự kinh ngạc của Quý Như Yên mà nói thẳng ý đồ tới đây của mình.
"Tiền bối, xin mời ngài nói."
Quý Như Yên thấy bà nói chuyện, lúc này mới xác định mình không có gặp quỷ, nàng nhanh chống nuốt phần quả ngũ độc ở trong miệng rồi nói chuyện.
"Quả ngũ độc trên tay ngươi, có thể cho ta nhìn xem một chút không?" Thiên Nguyệt đưa ra yêu cầu.
Quý Như Yên nhìn quả ngũ độc trong tay đã bị mình ăn hơn ba phần rồi, nếu đưa cái này cho người ta xem cũng thật là quá rồi. Thế là nàng trực tiếp đưa tay vào trong không gian hái một quả ngũ độc khác, sau đó chà rửa sạch sẽ rồi đưa đến trước mặt bà lão/
"Tiền bối, quả này còn nguyên, xem như ta mời tiền bối dùng."
Quý Như Yên cười hì hì, chỉ cần là người vừa mắt thì nàng sẽ không bao giờ tính toán hẹp hòi cả.
Theo lý mà nói, người càng già thì hai mắt sẽ càng đục nhưng bà lão này không phải như vậy.
Hơn nữa là bà lão này cho nàng một cảm giác rất lạ, không hề có chuyện tính toán thiệt hơn. Bà lão có một đôi mắt to, so với mắt trẻ sơ sinh thì còn trong sáng hơn mấy phần.
Theo Thiên Nguyệt thấy thì nàng lấy quả này từ trong tay áo.
Vẻ mặt của Thiên Nguyệt trở nên hơi quái lạ, tiểu cô nương này thật là hào phóng, quả ngũ độc được xem là vật phẩm có giá trị liên thành lại không đáng một xu nào.
"Tiền bối, sao ngày không ăn? Là sợ không sạch sẽ sao? Ngài yên tâm, ta đã rửa qua rồi, rất sạch." Quý Như Yên thấy bà lão kinh ngạc nhìn ngũ độc quả mà không ăn, vì vậy nàng khuyên một câu.
Thiên Nguyệt hít một hơi thật sâu, "Tiểu cô nương, lão phụ danh tự là Thiên Nguyệt, nếu ngươi nguyện ý, có thể gọi ta một tiếng Thiên Bà Bà."
Mình so với nàng nhiều tuổi hơn, để cho tiểu cô nương này gọi mình một tiếng Thiên bà bà cũng không tính là khi dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.