Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 571: Lão bà Thiên Nguyệt (1)




Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Tiên Bình Cốc, trong căn phòng trúc kín đáo, một lão phụ tóc bạc đang ngồi trước mặt tiểu tử kia.
Tiểu tử kia giương đôi mắt ngọcbích to, thập phần phẫn nộ, bởi vì tứ chi của nó, dùng dây thừng không biết tên trói lại, không thể động đậy.
"Ô ô!"
Lão bà bà!
Ngươi mau buông ra ta, ngươi không buông ra ta, ta tức giận cho ngươi xem!
Lão phụ liếc nó, trực tiếp thưởng cho nó một cú vào gáy, "Ngươi tức giận? Ngươi tức giận cái rắm! Lão nương còn chưa có tìm ngươi tính sổ! Ngươi cư nhiên làm Tiên Bình Cốc bừa bộn, ngươi thật coi Tiên Bình Cốc là địa bàn của ngươi phải không? Đó là địa bàn của lão nương!"
"Chi chi!"
Địa bàn của tiểu gia! Là của ta!!
Tiểu tử kia giãy dụa, miễn bàn có bao nhiêu nổi giận.
Lão phụ đứng lên, đi tới chậu nước trước mặt, búi tóc bạc lên, tóc bạc cũng đã thành kiểu tóc đơn giản.
Trên đầu không gắn trang sức xa hoa, chỉ có một cây trâm chế từ thân trúc.
Một thân áo gai, nếu nhìn bóng lưng của nàng, sẽ cảm thấy đây là một lão phụ bảy mươi tám mươi tuổi.
Nếu nhìn chính diện, lại cảm thấy tướng mạo của nàng giống khuê nữ hai mươi tuổi.
Không sai, lão phụ này vẫn ở trong Tiên Bình Cốc, đừng xem nàng đồng nhan tóc bạc, kì thực nàng đã hơn hai trăm tuổi.
Mà tiểu tử kia là nàng nhặt về nuôi, kết quả ít ngày trước nàng bế quan tu luyện võ thuật, nhưng không nghĩ tiểu gia hỏa này đi ra ngoài chơi.
Đi chơi còn chưa tính, lại còn dám can đảm mang theo ngoại nhân cùng đi vào Tiên Bình Cốc, đây quả thực là chạm vào cấm kỵ của nàng.
Vì vậy, Tiên Bình Cốc hoạt động, đem toàn bộ những nam nhân xấu xa kia ném về phía tây nam - địa bàn của cổ thú hung tàn.
Mà tiểu nữ oa kia, giai nhân tuyệt sắc, hơn nữa tu luyện tâm pháp không biết tên, nội lực cực mạnh, chỉ tiếc trong cơ thể vẫn có tạp chất, nếu muốn đột phá cảnh giới, rất khó.
Nhưng, cũng không phải không có biện pháp.
Đứng lên, lấy từ bên giường dược Lâu Tử chuẩn bị sẵn, đi ra ngoài.
Tiểu tử kia vừa thấy, nhanh kêu to, "Ô ô!"
Lão bà bà!
Ngươi mau thả ta, ta muốn đi tìm chủ nhân!
Lão phụ vừa nghe nó nói như vậy, giật mình, "Ngươi cư nhiên nhận chủ?"
"Chi chi!"
Đúng vậy!
Chủ nhân ta rất lợi hại!
Lão bà bà, ngươi sợ hả?
Tiểu tử kia không biết sống chết tiếp tục khiêu khích lão phụ, giương nanh múa vuốt miễn bàn có bao nhiêu khả ái.
"Sợ? Thiên Nguyệt ta sợ ai cơ? Ngươi đại thùng cơm này, ngươi là muốn bị phạt a!"
Thiên Nguyệt cười lạnh một tiếng, thầm kín nhìn lướt qua tiểu tử kia, xoay người rời nhà gỗ nhỏ.
Vừa ra khỏi nhà gỗ, ý cười giả bộ dần mờ đi trên nét mặt Thiên Nguyệt, nàng không sợ tiểu nữ oa kia, nhưng, nàng sợ tịch mịch.
Qua nhiều năm như vậy, vẫn sống một mình trong Tiên Bình Cốc, chưa từng thấy qua người.
Đột nhiên nhiều người tới như vậy, bởi vì nàng sợ giao tiếp, trực tiếp đưa bọn họ đi.
Đối với nam nhân, nàng tất nhiên chán ghét, đó là bởi vì sư phụ đã từng nói, nam nhân đều không phải người tốt.
Mà tiểu nữ oa kia, là nàng thật tâm muốn làm quen, nhưng lại nghĩ, mình không phải người cũng không không phải quỷ, tiểu nữ oa kia sẽ làm bằng hữu với nàng sao?
Tiểu nữ oa kia còn có mấy phần bản lĩnh, lại còn có thể để đại thùng cơm nhận nàng, khiến Thiên Nguyệt có chút giật mình.
Cầm dược Lâu Tử, Thiên Nguyệt dự định đi vòng vòng, xem tiểu nữ oa kia có hay không thực sự hữu duyên với nàng, nếu hữu duyên thật, nàng nguyện ý kết bạn với người này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.