Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Tích Tiểu Mộng ngạc nhiên, đổi lại Quý Như Yên cười yếu ớt, “Đúng vậy. Sau này, huyền nhai nơi họ tự tử mọc lên một cây hòe, cây kia cư nhiên quấn quít lấy một gốc cây đằng, hoa rủ xuống, tím mang theo lam, rực rỡ như mây ngũ sắc, cực kỳ xinh đẹp. Hậu nhân xưng là hoa tử đằng, cây tử đằng cần phải leo mới sống, một mình thì không thể, nên có người nói cô nương kia hóa thành cây tử đằng, còn bạch y nam tử hóa thành cây hòe, cây tử đằng vì tình mà sinh, vi yêu mà tử."
Vì tình mà sinh, vi yêu mà tử.
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua nhánh hoa tử đằng trong tay Quý Như Yên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Đồng sinh cộng tử, tình ý như vậy, hắn tự nhận làm không được.
Quý Như Yên thưởng thức hoa tử đằng trong tay, sâu kín nói rằng, "Ta chỉ thuật lại, trên đời này có chuyện lạ hay không, ta cũng không biết. Bất quá, với đôi tình nhân tự tử này, có chút không thể tán thành. Con người cuộc sống ngắn ngủi, ngoại trừ ái tình, thì không có cái khác sao? Tình yêu chân chánh, lẽ nào phải gần nhau sao? Chẳng lẽ không gần nhau, thì không thương sao?"
"Người này, coi như không có ái tình, vẫn có thân tình, hữu tình."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cảm thán một câu.
Hắn sống hơn nửa đời người, nghe Quý Như Yên nói cố sự này, cũng có chút xúc động, năm đó thê tử hắn qua đời, hắn làm sao không nghĩ phải đi theo.
Nhưng trong lòng ôm cháu ngoại vừa ra đời, nếu hắn cũng đi theo thê tử, Hứa gia, sẽ thực sự bị mất trong tay của hắn.
"Ô ô!"
Chủ nhân!
Mau đi thôi, nơi này cách Tiên Bình Cốc nửa ngày lộ trình nữa.
Quý Như Yên nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn tiểu tử kia, "Ý của ngươi là, đây không phải Tiên Bình Cốc?"
"Chi!"
Thiết!
Đây chỉ là cửa cốc, không phải Tiên Bình Cốc thật!
Tiểu tử kia quăng cho nàng một ánh mắt, khiến Quý Như Yên triệt để không nói gì.
Lạc Thuấn Thần ở bên nhìn một thú một người, khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí, cuối cùng cũng mỉm cười, "Nếu tham ăn nói còn có một đoạn nữa, chúng ta chạy đi.
Nửa ngày lộ trình, sắc trời trực tiếp chuyển thành hoàng hôn.
Mắt thấy mặt trời sẽ xuống núi, Quý Như Yên chờ người cuối cùng cũng tiến vào Tiên Bình Cốc.
Tiểu tử kia vừa về tới địa bàn của nó, mở cờ trong bụng, miệng không ngừng "chít chít" kêu to.
Chủ nhân! Ngươi mau nhìn, đây chính là Tiên Bình Cốc của ta!
Chủ nhân! Đây là chỗ ở của ta!
Chủ nhân! Đây là hoa tuyết đường, ăn ngon lắm a!
Chủ nhân! Đó là lưu ly quả, đáng tiếc không thể ăn, ăn xong miệng sẽ tê dại.
…
Quý Như Yên nhìn lưu ly quả, mắt to lộ ra hăng hái, cuối cùng nàng cũng tìm được lưu ly quả rồi.
Cho tới nay, nàng gặp qua rất nhiều bệnh nhân, cũng có động tới dao nhỏ, thế nhưng không có thuốc tê, căn bản không cách nào để cho những bệnh nhân kia mạnh mẽ chịu được.
Sách y học có ghi, lưu ly quả có thành phần gây tê, quả này chế thành thuốc tê, là tuyệt đối có thể được.
Không để ý tên tham ăn ở bên cạnh mình kêu ca, Quý Như Yên đã bắt đầu động thủ ngắt lấy lưu ly quả, bực này công dụng, dù thế nào cũng muốn mang về trồng.
Vừa hái xong, mặt trời đã lặn.
Đang định tìm củi lửa làm đuốc, lại phát hiện bốn phía đều sáng như ban ngày.
Mọi người cả kinh, bởi vì bọn họ thấy dải bồ công anh lớn trước mặt, đều tản ra ánh sáng trắng, chiếu sáng toàn cảnh chung quanh.
Cũng không biết có phải hay không ánh sáng rực rỡ, cây cỏ cũng theo đó biến thành màu đen.
Một trận gió thổi tới, cây bồ công anh chiếu sáng bay lên không trung, như đèn Khổng Minh.
Quý Như Yên không nhịn được khen một câu, "Đẹp quá!"
"A ô!"
Đó là đương nhiên!
Đây chính là bảo bối của ta, Minh Nguyệt bồ công anh.