Edit+Beta: haquynh1812
Quý Như Yên bĩu môi, nàng nói rồi mà, chưa từng gặp người này, sao lại quen thuộc như vậy.
Hóa ra là quen biết ông ngoại.
“Đi thôi, ta chỉ mong, đêm nay có thể tìm được bảo bối tốt.”
Quý Như Yên vừa nói xong, định nhấc chân đi về phía trước thì bất thình thình dưới chân có thứ gì chuyển động như con rắn, khiến nàng lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Lạc Thuấn Thần nhanh tay đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
“Hình như dưới chân ta có rắn!”
Quý Như Yên nhíu mày, cầm dạ minh châu soi xung quanh, không phát hiện gì ngoài cỏ dại với bùn đất.
Lạc Thuấn Thần cũng giúp đỡ tìm kiếm, nhưng thấy không có gì khác thường, liền nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút, ta đỡ nàng.”
“Umh!”
Quý Như Yên dựa vào hắn, muốn đi tiếp, kết quả vừa nhấc chân lại có cảm giác rắn bò dưới chân!
Cả người đổ thẳng về phía trước, nằm trong ngực Lạc Thuấn Thần.
Rốt cuộc, Lạc Thuấn Thân cũng phát hiện khác thường, phát ra nội lực, đấu khí màu xanh thuộc loại trung kỳ võ thần bảo vệ cơ thể, soi sáng cả một mảnh rừng.
Quý Như Yên xoa xoa mắt cá nhân, thầm mắng khốn khiếp!
Trò quỷ gì vậy.
Quý Như Yên còn thử nhấc chân, lần này không có chuyện gì.
“Thuấn Thần! Đi thôi.”
Lạc Thuấn Thần đứng dậy thu hồi nội lực, dấu đi đấu khí hộ thể.
Chẳng qua, lúc hai người lên nói, cảm giác tim đập càng mạng.
Lúc này xung quanh năm mươi thước, Quý Như Yên thấy một mô đất, vừa nhấc chân lên lại có cảm giác rắn bò!
Quá tam ba bận!
Với tính cách của Quý Nhưu Yên, nàng lập tức bạo phát thực lực võ thánh.
Nội lực trong cơ thể nhằm thẳng về dưới chân, biến thành lưỡi dao sắc bén.
Chỉ là nàng cảm nhận được, một cước của mình đá vào khoảng không.
Thứ đồ thần bí kia, cư nhiên có thể tránh thoát đòn tấn công của nàng.
Lạc Thuấn Thần thấy rõ sự thay đổi của nàng, nhanh chóng tiến lên: “Như Yên, nàng xem chúng ta có nên đi về phía trước?”
“Không! Ta còn muốn đấu với thứ này, cư nhiên dám trêu chọc ta, nếu ta không bắt được nó, thật sự có lỗi đêm nay trượt chân ba lần.
Quý Như Yên híp hai mắt lại, cả người tỏa ra sát ý.
Đấu khí hộ thể màu tím, cả người như chìm trong biển lửa màu tím, nàng bây lên không trung tìm kiếm trong phạm vi năm thước, triển khai tấn công, Diệp Nhật cuốn quanh thắt lưng bay tới tay nàng.
Nhưng khiến nàng giật mình lúc Diệp Nhật tới tay, nháy mắt lại biến mất.
Mẹ nó!
Gặp quỷ sao?
Chính nàng cũng chưa từng gặp qua thứ quỷ gì có thể ăn được Diệp Nhận làm từ kim cương/
Ngày, đây là vũ khí của nàng đó!
Lạc Thuấn Thần cũng trông thấy cảnh này.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc, cư nhiên còn có thứ như vậy, ở ngay trước bọn họ, ăn mất vũ khí của Quý Như Yên, quả thật không thể tin!
“Đó là thứ gì vậy?”
Quý Như Yên nhìn xung quanh, vẫn không thấy gì.
Lạc Thuấn Thần cũng tương tự: “Ta không nhìn thấy nói.”