Edit: Tử Nhã + Beta: Mặc Phương
Muốn chết?
Nói như vậy, không giao binh quyền ra, còn có thể sống sao?
Quý Như Yên bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ triều đình Độc Quốc lúc này, so với Ti U Quốc thì hơn nhiều.
“Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không vào ngồi?”
Lão tướng quân Hứa Tử Minh đang an tọa tại gian đầu, hướng về phía Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần vẫy vẫy tay.
“Đến đây!”
Quý Như Yên lên tiếng lôi kéo Lạc Thuấn Thần vào trong phòng.
Mặc dù nói là an bài tòa nhà ở phía tây, nhưng phòng ốc lại bố trí linh tinh các thứ, chung quy coi như tạm ổn, cũng không tạo cho ngươi khác cảm giác trống trải.
Ở viện tử này, có bốn gian phòng lớn, một đại sảnh.
Quý Như Yên vì muốn phụ cận lão tướng quân Hứa Tử Minh, nên chọn gian phòng sát bên ông.
Sau khi ba người ngồi xuống, Lạc Thuấn Thần đột nhiên mở miệng nói, “Ngoại tổ phụ, người muốn viết từ trình (đơn từ chức) dâng lên phụ hoàng, đã dâng lên rồi?”
“Đã dâng lên rồi, Hoàng Thượng chắc đã nhận được, chỉ là vẫn chưa hề trả lời.”
Lão tướng quân Hứa Tử Minh thở dài một tiếng, trong lòng Hoàng Thượng đang tính kế gì, chỉ có mình người biết.
Bản thân mình già nua, đã sắp không đi nổi, cũng không muốn tiếp tục đấu nữa.
Hiện giờ cháu ngoại đã thành gia, ông giao binh quyền ra, cũng chính là mong muốn một ngày nào đó Lạc Thuấn Thần có thể gây dựng sự nghiệp, chính mình có thể ở Độc Tiết thành an hưởng tuổi già.
Quý Như Yên ngồi một bên, xen vào nói: “Hiên đế không trả lời, đoán chừng không muốn ngoại tổ phụ dâng từ trình lúc này. Dù sao hiện giờ thái tử thành gia cũng không thiếu, các thái tử đều nghĩ rằng nắm trong tay năm mươi vạn đại quân, chỉ cần làm không tốt, liền động đến nền tảng quốc gia. Về mặt chọn người, cũng khó trách Hiến Đế cần suy nghĩ kỹ càng. Nói thí dụ như, lần này săn bắn, có lẽ Hiến Đế sẽ nhân cơ hội này nhìn giữa các chư vị thái tử, chọn lựa ra người kế nhiệm năm mươi vạn đại quân này.”
Lạc Thuấn Thần cùng lão tướng Hứa Tử Minh nhìn sang, bọn họ cũng không ngờ tới Quý Như Yên lại trực tiếp nhìn ra chân tướng việc săn bắn lần này.
Tuy rằng bọn họ cũng biết, chỉ là không bàn trước mặt Quý Như Yên.
Không ngờ nàng nói một câu liền nói trúng!
Bởi vì Hiến Đế xem việc săn bắn là mục tiêu cuối cùng, để chứng thực giữa các hoàng tử ai thật sự là người có thể tiếp nhận năm vạn đại quân này.
Quý Như Yên thản nhiên nhìn qua bọn họ, hạ giọng nói, “Ngoại tổ phụ, ta biết người lo lắng Như Yên sẽ bị liên lụy. Cho nên chỉ cùng Thuấn Thần bàn việc này, đều tránh mặt ta. Nhưng ta đã là hoàng phi của Thuấn Thần, lại là con dâu hoàng thất. Một khi Thuấn Thần gặp bất trách, ngoại tổ phụ thật sự nghĩ ta sẽ xem như không có chuyện gì sao? Mặc dù ta là công chúa Ti U Quốc, nhưng ta chỉ là nghĩ nữa của Yến Vương Ti U Quốc, cũng không phải chân chính là người hoàng thất Ti U Quốc.”
Lạc Thuấn Thần đứng ở đó, lại bất ngờ không kịp phòng ngự bị thanh âm này làm cho nhiễu loạn, tâm thần khẽ run.
Mặc dù gần hai mươi năm, Thượng Nhất Thế hắn, cùng lão tướng quân Hứa Tử Minh từ nhỏ đã học lần kinh thư binh pháp, tài trí hơn người, cũng đã quen tiếp xúc với các loại mỹ nhân trong cung, bắt đầu hiểu được cảm giác diễm lệ động lòng người, gặp càng nhiều, không khỏi dần dần chán ghét những thứ oanh oanh yến yến này.
Nhất là sau khi trọng sinh, hắn lại càng không để ý đến mấy thứ dung tư tục phấn nữa, thành tâm muốn tìm một chân chân chính chính tuyệt đại giai nhân.
Hắn biết mặc dù Quý Như Yên nguyện ý cùng hắn thành gia, hơn nữa nàng chỉ là một tiểu mỹ nhân.
Làm việc rất có chủ trương, vì vậy sao thành hôn, hắn cũng không dám ủy khuất nàng nửa phần.
Chỉ là, hiện giờ hắn nghe được nàng thành thật nói lo lắng trong lòng, từng chữ từng chữ như đánh vào tim, như châu ngọc rơi bàn, khi thì uyển chuyển triền miên.
Xem ra kham bạn chung thân trong thiên hạ, chính là nàng.