Edit: haquynh1812
Beta: Mạn Nguyệt
Quý Như Yên thành thật gật đầu: “Ta tán thành với cách nói này.”
Với tính cách của Tích Tiểu Mộng, cũng không mềm mỏng dịu dàng như biểu hiện bên ngoài của hắn, hoàn toàn trái ngược, hắn là người vô cùng tàn nhẫn.
“Bây giờ tam ca biết Hướng Y Ninh gả cho Tích Tiểu Mộng chắc chắn sẽ nghĩ kế hủy hôn sự này.”
Lòng vòng một hồi, cuối cùng Lạc Thuấn Thần cũng nói tới trọng điểm. Quý Như Yên trợn mắt lên nhìn, im lặng, bởi vì đối phương đã có mục tiêu, nàng còn có thể nói gì.
Từ từ đã, Tích Tiểu Mộng có quan hệ thế nào với Lạc Thuấn Thấn, khiến nàng hơi khó hiểu. Mà quan hệ của Lạc Thuấn Thần với tam điện hạ cũng không tệ, nàng cảm thấy không thể hiểu được. Như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Lạc Thuấn Thần kéo tay nàng, sau đó hai người ngồi xuống lan can trên hành lang dài.
“Ta quen Tích Tiểu Mộng ở Độc Hiết thành. Năm muội muội hắn mất, hắn bị tam ca đuổi khỏi Đôn Nhạc Châu, nên lưu lạc tới Độc Hiết thành, ngày nào cũng lang thang như một tên ăn mày cô hồn. Là ngoại tổ phụ đón hắn về phủ tướng quân, ta mới quen hắn. Có ngoại tổ phụ khuyên giải, còn có ta lợi dụng thân phận để hắn tiến vào trường thi, sau đó tất cả đều nhờ vào sự cố gắng của hắn. Vì tránh để người khác tính kế, cũng không để cho người khác biết mối quan hệ của ta và hắn, nên trước mặt người ngoài chúng ta đều khách sáo.”
Lúc này Quý Như Yên mới hiểu rõ: “Nghe đồn, ngươi với hắn là long dương quân của hắn, hắn là mạc chi tân của ngươi, là thế nào?”
Lạc Thuấn Thần cười tà mị: “Ta mắc bệnh lên đơn, mỗi tháng hoàng thượng đều sai hắn đưa thuốc bổ tới Độc Hiết thành. Mỗi lần hắn đều ở phủ tướng quân tướng quân vài ngày mới trở về Đôn Nhạc Châu. Nàng nói xem người trong cung thật tốt, sao có thể không truyền ra chút tin tức xấu về ta?”
“Ngươi nói, tin tức này là do người trong cung truyền ra?”
Quý Như Yên híp mắt lại, can đảm suy đoán: “Ý ngươi nói là Đức phi?”
“Vẫn là Như Yên thông minh, sao có thể đoán ra là Đức phi?”
Lạc Thuấn Thần tán dương, khẽ vuốt mũi nàng cười nói.
Quý Như Yên liếc hắn một cái, cười nhạt: “Ngươi còn không biết xấu hổ? Rõ ràng còn chưa tới cung Vĩnh Khánh đã để cho cung nữ chờ bắt ta đi bộ lên, ta cũng không có hứng thú, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai là Hương tần đứng trước đại điện cố tình làm ta khó xử, nếu không có Đức phi âm thầm sai khiến ai tin?”
“Từ trước tới giờ, Hương tần đều dựa vào Đức phi, nàng ta không có hậu thuẫn, chỉ là nữ nhân biết đẻ. Mà Đức phi cùng Hiền phi là tỷ muội, hơn nữa phụ thân bọn lại là Vạn Đức hầu Vạn Vịnh Đức.”
“Vạn Đức hầu?”
Lạc Thuấn Thấn gật đầu: “Ở Thiên Độc, có ngũ đại hầu phủ đại diện cho năm thế lực lớn ở Đôn Nhạc Châu. Trong đó Vạn Đức hầu là xa nhất, Nhưng Tương tần đích nữ của Bạch võ hầu cũng không kém, còn có Văn tần đích nữ của Tông chu hầu, hai hầu phủ có quan hệ đám hỏi, nên rất ghét Vạn Đức hầu.”
“Vậy còn hai hầu phủ khác?”
“Hai hầu phủ khác là Viêm Thiên hầu, cùng Minh Trung hầu, tuy rằng hai nhà cũng có nữ nhân nhưng không đưa vào trong cung làm phi tử, bọn họ cũng đạm mạc với triều đình, không hỏi thế sự.”
Quý Như Yên hiểu rõ: “Theo như ngươi nói, trong hậu cung, là trận chiến của Vạn Đức hầu, Bạch võ hầu cùng Tông chu hầu?”
Lạc Thuấn Thần ở đằng sau cổ quái liếc nàng một cái: “Có phải nàng đã bỏ sót một người?”
Quý Như Yên run sợ, cẩn thận suy nghĩ: “Còn có Vệ hoàng hậu?”
“Vệ hoàng hậu mới là mục tiêu đối phó của bọn họ, hoàng hậu của một nước, chỉ dựa vào một hai nữ nhân Vạn Đức hầu, muốn kéo bà ta xuống ngự, còn kém xa lắm!”
Lạc Thuấn Thần cười lạnh lùng, giọng điệu cực kỳ châm chọc.