Edit: Agehakun kei
Beta:haquynh1812
Quý Như Yên nhận lấy hộp gỗ, mỉm cười ngọt ngào nói, "Mẫu phi khách khí, chỉ cần là đồ mẫu phi đưa, ta cùng Thuấn Thần nhất định sẽ thích."
"Ngươi đứa nhỏ này, miệng lưỡi thật ngọt."
Băng phi bật cười một tiếng, oán trách nàng một câu.
Nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa, cuối cùng Băng phi cũng thúc giục hai người rời khỏi cung Băng Vân.
Lạc Thuấn Thần cũng không có ý muốn lưu lại, dẫnQuý Như Yên rời khỏi cung Băng Vân.
Lúc rời đi, Băng phi vẫn không ra khỏi đại điện, chẳng qua là nhìn theo bóng lưng của hai người, cuối cùng thở dài âm u, quay người cầm lấy một chuỗi phật châu, quỳ xuống trước Phật tòa, trong miệng khẽ niệm kinh văn.
Quý Như Yên cầm hộp gỗ nhỏ kia trên tay, hỏi Lạc Thuấn Thần, "Thuấn Thần, ta có thể mở hộp gỗ này không?"
"Đây là đồ mẫu phi cho nàng, nàng muốn xem, thì cứ xem a."
Lạc Thuấn Thần cưng chiều vuốt tóc của nàng, cười nói.
"Vậy ta đây liền không khách khí."
Thời điểm Quý Như Yên mở hộp gỗ nhỏ ra, phát hiện bên trong lại là một đôi nhẫn hoa lệ, chiếc nhẫn được đúc từ thuần ngân, phía trên khảm một viên ngọc bích.
Chiếc nhẫn của nam là ngọc bích hình vuông, còn kiểu nhẫn của nữ là ngọc bích lục giác hình thoi.
Cũng không biết nên xử lý chiếc nhẫn như thế nào, Quý Như Yên liền lấy một chiếc đeo vào ngón áp út trên tay phải của mình, thực sự vô cùng phù hợp!
Lại lấy chiếc nhẫn còn lại ra, Quý Như Yên đeo lên ngón áp út trên tay trái của Lạc Thuấn Thần, thật đúng là không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp!
Quý Như Yên có chút tặc lưỡi, "Hắc! Lễ vật của mẫu phi, thật đúng là phù hợp a!"
"Chiếc nhẫn này, sao nàng lại đeo cho ta? Là đồ mẫu phi tặng cho nàng, chính nàng giữ là được."
Lạc Thuấn Thần có chút ngoài ý muốn, nhìn chiếc nhẫn trên tay, vừa nói, đã chuẩn bị tháo ra.
Quý Như Yên vừa thấy vậy, lập tức rống lên một tiếng, "Lạc Thuấn Thần! Nếu ngươi dám tháo ra, ta sẽ không gả cho ngươi!"
Đây chính là chứng cứ chứng minh hắn là nam nhân của nàng a!
Làm sao có thể nói tháo ra liền tháo đây?
Lạc Thuấn Thần bị nàng rống lên như vậy, sững sờ tại chỗ, thấy nàng đúng là đang nghiêm túc, tranh thủ thời gian dụ dỗ nói, "Ta sẽ không tháo ra nữa, được chưa nào? Đừng nóng giận!"
"Ta cho ngươi biết, nếu ngươi mà làm mất chiếc nhẫn đó! Tự gánh lấy hậu quả!"
Trên mặt Quý Như Yên mang theo vui vẻ, chẳng qua là ngữ khí vẫn lộ ra vài phần lãnh ý.
Lạc Thuấn Thần tuy rằng không biết lý do nàng đột nhiên trở nên chăm chú như vậy, nhưng vẫn gật đầu, "Được, ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ bảo vệ chiếc nhẫn kia thật tốt, được chưa?"
Chiếc nhẫn kia được chế tác tinh xảo hào phóng, mang trên tay cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, đường hoàng che giấu đắc ý trong lòng, "Đây là đồ mẫu phi tặng cho ngươi và ta đấy, cũng không phải là ta cho ngươi. Cho nên, phải biết kính trọng mẫu phi, ngươi cùng ta phải bảo vệ chiếc nhẫn kia thật tốt, mới không phụ lòng tâm ý của lão nhân gia, không phải sao?"
"Đã biết, về sau nàng nói một, ta tuyệt không nói hai!"
Đột nhiên Lạc Thuấn Thần cười đến thập phần xảo trá, lại khiến Quý Như Yên có ảo giác như nàng vừa bán chính nàng đi.
"Ngươi có ý gì?"
"Không có gì, đi nhanh lên thôi, một đám người đang chờ chúng ta ở đại điện Vĩnh Khanh đấy."
"Thật sự không có ý gì khác sao?"
"Nàng muốn ta có ý gì?"
Quý Như Yên hơi nhíu đôi mi lá liễu, vẫn quyết định tạm thời buông tha hắn trước, dù sao nơi này là hoàng cung, không giống như bên ngoài, không có ai theo dõi a.
Về tới đại điện Vĩnh Khánh, Quý Như Yên liếc mắt liền nhìn thấy quốc sư Tích Tiểu Mộng đang đứng cạnh Hướng Y Ninh.