Edit:Phong Hàn Nguyệt
Beta:Agehakun Kei
***
"Có vi thần, không biết Tam điện hạ có gì chỉ giáo?"
Tích Tiểu Mộng không chút sợ hãi, khuôn mặt tươi cười hỏi.
"Ngươi nhớ kỹ cho bổn cung!”
Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy trừng mắt nhìn Tích Tiểu Mộng một cái, liền phóng nội lực, thi triển khinh công phóng qua chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Tích Tiểu Mộng thấy hắn kiêu ngạo như vậy, cũng không bực tức, chỉ phỉ nhổ: "Hừ! Thật biết giở trò, cho rằng ta sợ ngươi sao?"
Mọi người đều vội vã đi tới hoàng cung Vĩnh môn diện kiến Hiên đế, chỉ riêng Tích Tiểu Mộng là người chậm rãi nhất, vừa đi vừa cười khanh khách.
...
Đại điện Vĩnh môn.
Hiên đế một thân hắc long cẩm bào bằng bạch ti, lộ ra khí chất uy vũ khí phách.
Hiên đế năm nay chỉ mới bốn mươi tuổi, vừa mới vào tuổi trung niên, nhất định còn rất phong lưu!
Lạc Thuấn Thần lớn lên tà mị, thu hút bao nhiêu người, nhưng bên trong hắn lại chứa đầy độc đoán.
Quý Như Yên xuống xe ngựa vừa đúng lúc, từng bước một đi vào đại điện Vĩnh môn, liếc mắt liền thấy được Hiên đế đang ngồi ở vị trí cao nhất.
"Quận chúa Như Yên của Ti U quốc tham kiến Hiên đế, Hiên đế cát tường vạn an!"
Quý Như Yên chỉ chắp tay hành lễ, không hề quỳ lạy.
Hướng Y Ninh thấy nàng không quỳ, cũng liền thuận theo chỉ chắp tay, coi như là lễ ra mắt.
Trấn Bắc hậu Tuyết Bá nhất thời tán dươi nhìn nàng một cái, sau đó cũng tiến lên chắp tay, "Trấn Bắc hậu Ti U quốc tham kiến Hiên đế, Hiên đế cát tường vạn an!"
"Quận chúa Như Yên thật là giỏi lễ nghi."
Nữ tử mặc cung trang đỏ tươi ngồi một bên, đột nhiên nói lời khiêu khích.
Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn, tướng mạo cũng có vài phần quyển rũ, bất quá cuối cùng vẫn chỉ là một lão bà, không phải mỹ nhân gì cả.
Dám can đảm khiêu khích nàng, nàng cũng không thể mặc cho ngươi gây khó dễ được, bèn trả lời, "Bổn quận chúa có lễ nghi hay không, chí ít sẽ không làm mất thể diện quốc gia. Nhưng vị này là một phi tử, quốc đế chưa lên tiếng, người vội vã như vậy là có ý gì, là muốn ở giữa đại điện này tranh giành thánh sủng sao?"
Chỉ một câu nói, khiến cho Trấn Bắc hậu Tuyết Bá không nhịn được bật cười.
Nghe nói Quý Như Yên trước nay miệng lưỡi nhanh nhạy, không ngờ trong trường hợp thế này cũng không chịu thua thiệt.
Quý Như Yên liếc Trấn Bắc hậu Tuyết Bá một cái, ý bảo đừng quá tùy ý.
Trấn Bắc hậu TuyêtBá lúc này mới khẽ ho khan vài tiếng, chỉnh lại biểu hiện.
Hiên đế vẫn im lặng ngồi trên đài cao, chứng kiến một hồi tranh cãi vừa rồi, cũng hiểu rõ vị quận chúa Như Yên của Ti U quốc này không hề đơn giản!
Đôi mắt diều hâu của Hiên đế nhìn lướt qua nữ tử vừa mới cướp lời kia, "Ngươi, cút ra ngoài!"
Đơn giản một câu nói, nữ tử mặc cung trang đỏ tươi sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nàng hơi liếc về phía nữ tử vận đồ xanh, "Đức phi nương nương, mau mau cứu muội muội!"
Kết quả không như mong đợi, Đức phi không hề hé răng nửa lời.
Hiên đế đột nhiên nở nụ cười, "Hương tần, trong mắt ngươi lời của trẫm còn chưa bằng lời của Đức phi?"
Nữ tử mặc phượng y ngồi ở một bên, chính là Vệ hoàng hậu.
Nàng thấy Hiên đế đã bắt đầu tức giận, nhanh chóng khuyên can, "Hoàng thượng bớt giận, Hương tần không hiểu chuyện, hoàng thượng đừng vì việc nhỏ mà tức giận, quả không đáng! Người đâu, giải Hương tần xuống!"
"Hoàng thượng, hoàng thượng, nô tì biết tội! Hoàng thượng!"
Trong lúc cầu xin tha thứ, Hương tần đã bị giải xuống.
Quý Như Yên chứng kiến trò hề, chỉ cảm thấy nữ nhân Hương tần kia đúng là đồ óc heo!
Việc như vậy mà cũng tìm người cầu cứu, chẳng phải càng làm cho người khác tức giận hơn sao?
Thế nhưng, nơi đây là hoàng cung, hắn không thể động thủ với Tích Tiểu Mộng.
Chỉ có thể nuốt toàn bộ cơn tức trong bụng xuống.