Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 457: Mất mặt (5)




Edit: haquynh1812
Beta: Mạn Nguyệt
Người đỡ lão phunhân Trương thị tới là Yên Tuyết, nàng từng làm nha hoàn thiếp thân của Quách Ngọc Kỳ.
Bắt đầu từ lúc Yên Tuyết quy thuận Quý Như Yên, Quý phủ vẫn không biết gì, Quý Như Yên để nàng tới bên cạnh lão phu nhân Trương thị, thuận tiện diệt trừ Bích Lam ma ma, nhất thời trở thành tâm phúc trong mắt lão phu nhân Trương thị.
Nhìn lão phu nhân Trương thị ăn mặc xa hoa, thật ra Quý phủ đã sớm lụi bại không chống đỡ được.
Nếu không phải Quý Như Yên đồng ý, chỉ cần bà ra mặt, nàng sẽ trả nợ giúp đại bá Quý Đông, bà sẽ không xuất hiện vào lúc này. Vốn tưởng chỉ tới diễn trò, thật sự không ngờ có người muốn đâm vào sống lưng Quý phủ, lần này lão phu nhân Trưởng thị nổi trận lôi đình!
Cả đời bà sinh hai đứa con trai. Con lớn Quý Đông bùn loãng không thể trát tường, là đồ ăn hại. Con thứ hai Quý Đông Minh có tiền đồ hơn lại rơi vào kết cục thành tội phạm giết người, cà nhà bị tịch thu gia sản. Nếu không vì Quý Như Yên, Quý Phủ cũng không lưu lạc tới mức này.
Thật ra ban đầu ý chỉ của Tiên hoàng chỉ tịch thu gia sản của kẻ phạm tội giết người, Quý phủ. Trong đó không bao gồm phủ đệ của Quý Đông.
Nhưng thế tử Phù Nhạc Thánh lại cố tình dẫn người tới thị uy một phen, cộng thêm lão phu nhân Trương thị chửi bới, nếu không phải Quý Như Yên cầu xin thánh thượng, tất cả bọn họ đã gặp nhau dưới lòng đất.
Nhất thời lão phu nhân Trương thị không biết nên nói Quý Như Yên xấu hay tốt. Nếu oán hận, dù sao nàng cũng cầu tình với Thánh thượng tha chết cho con lớn cùng mọi người.
Nếu nói không oán, cả nhà con thứ hai bị giết, Quý Như Yên quân bất vị thân, khẳng định bà oán.
Bùi Khê chưa từng gặp qua lão phu nhân Trương thị, nên không khỏi nhíu mày, “Vị lão phu nhân này là ai, sao có thể tùy tiện ra vào hành cung?”
Ngữ khí của ông ta có vẻ chán ghét, ông ta chưa từng để Quý Đông Minh vào mắt, sao có thể quan tâm tới người Quý phủ.
Quý Như Yên cười nhợt nhạt: “Bùi quốc chủ! Vị này chính là tổ mẫu của ta - Trương thị. Ngươi nói ta là con gái của ngươi, nhưng thân thế ta đã sớm nhập gia phả họ Quý, thân phận của ta không phải chỉ dựa vào vài câu nói của ngươi có thể thay đổi.”
Nàng nói vậy cố ý muốn chọc giận Bùi Khê. Chỉ cần Bùi Khê dám lấy máu nghiệm thân, vậy là gãi đúng chỗ ngứa rồi. Nếu không nhân cơ hội này diệt trừ tâm tư của ông ta, một khi ông biết Tuyết Nhi tồn tại, không biết lão nam nhân vô sỉ này còn gây ra chuyện gì.
Lão phu nhân Trương thị nhìn thoáng qua Quý Như Yên, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bùi Khê, quải trượng trong tay đột nhiên chỉ về phía hắn: “Lạo phụ không hiểu cái gì là quốc chủ, lão phụ chỉ biết Phượng Sương là con dâu của Quý phủ, Quý Như Yên là trưởng nữ Quý phủ. Điểm này người khác không thể xen vào! Nếu ngươi dám ăn nói hồ đồ, ta nhất định xin thái tử làm chủ cho Quý phủ!”
Bùi Khê sao có thể để ý sự uy hiếp của bà, hắn hừ lạnh: “Thật không biết Quý phủ các ngươi xảy ra chuyện gì? Như Yên là trưởng nữ? Vậy vì sao năm sáu tuổi lại bị một di nương đuổi nàng ra khỏi nhà?”
Thật ra câu hỏi của Bùi Khê không có vấn đề gì, chẳng qua thân phận của hắn không thích hợp. Bởi vì hắn chính là nguyên nhân khiến lão phu nhân năm đó không qua tâm, ngó ngàng tới Như Yên. Cho nên Quý Như Yên cảm thấy Bùi Khê ra vẻ vì mình bất công đi chất vấn lão phu nhân là chuyện ngu xuẩn nhất.
Quả nhiên ngay khắc sau, lão phu nhân trực tiếp trừng mắt nhìn hắn: “Năm nàng sáu tuổi, Phượng Sương mất, Như Yên vì giữ đạo hiếu rời nhà tới thôn trang ở trấn Mân Thanh. Làm tổ mẫu như ta sao có thể cự tuyệt tấm lòng hiếu thảo của đứa nhỏ? Chẳng lẽ gia tộc các ngươi không cho đứa nhỏ tận hiếu đạo? Trăm đức chữ hiếu làm đầu, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này?”
Chỉ mấy câu Bùi Khê bị nghẹn nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.