Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 440: Như công chúa




Edit: Fuki Nguyễn
Beta; haquynh1812
Ai dám có ý kiến?
Chúng thần vội vàng cúi đầu.
“Thái tử thánh minh”
Trường An hầu An Huyền thấy thế mới tuyên:
“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.”
Triều sớm kết thúc.
Lúc Quý Như Yên từ hành cung về phủ Yên vương, phát hiện mọi người cư nhiên cao hứng bừng bừng. Nhất là thế tử Phù Lạc Thánh vui mừng đến nỗi hận không thể trèo lên cây, hoa chân múa tay vui sướng nhảy lên vài cái mới tốt.
“Thế tử ca sao vậy?”
“Nguyên Chiêu nói cho ta nhậm chức Đông Tây nguyên soái, thống lĩnh ba mươi vạn quân.”
Nói xong, thế tử Phù Lạc Thánh ngửa mặt lên trời cười to.
Phải biết, hắn vẫn muốn sống trong quân doanh, lúc này rốt cuộc được như ý nguyện, sao có thể không vui.
Quý Như Yên nghe thấy vậy, vỗ vỗ bờ vai hắn.
“Chúc mừng ngươi, thế tử ca ca.”
“Hắc hắc, cùng vui cùng vui. Như Yên ngươi đừng chỉ chúc mừng ta, ngươi cũng không kém a, ngươi thế nhưng Nguyên Chiêu đích thân phong thành Như công chúa.”
“Công chúa?”
Quý Như Yên sửng sốt, đang êm đẹp, tại sao lăn qua lăn lại lại trở thành công chúa.
Phía sau truyền đến thanh âm của Nguyên Chiêu,
“Như Yên, ngươi là muội muội của ta, dĩ nhiên nên được sắc phong làm công chúa. Ngươi là nghĩa nữ của vương thúc, tự nhiên cũng là nghĩa muội của ta. Huống chi, ngươi có đại ân đối với ta và mẫu phi. Ta và mẫu phi luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ cần ta còn sống một ngày, hoàng thất Ti U cũng sẽ là nhà mẹ của ngươi. Ta biết ngươi muốn gả Thiên Độc quốc, đối với kết quả lần này, ta vô pháp ngăn cản, nhưng nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, ngươi cứ nói với ta, ta và Ti U quốc nhất định toàn lực giúp ngươi.”
Nguyên Chiêu lúc này đã mặc y phục thái tử nên đã mặc hoàng kim long bào, cả người tản mát ra khí chất tôn thượng cao quý.
Duy nhất không thay đổi chính là cặp mắt to của hắn, đem đến cho Như Yên cảm giác, hắn vẫn còn là tiểu tử ngốc gặp ở trong núi.
Quý Như Yên than nhẹ một tiếng, hướng hắn nói:
“Bây giờ ngươi đã là thái tử, nhớ nên vì dân mà ra lệnh, làm cho nước giàu binh mạnh mới có thể khiến Ti U quốc ngày càng lớn mạnh hơn.”
“Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực.”
Nguyên Chiêu gật gật đầu.
Quý Như Yên đang cùng người khác nói chuyện, Trường An hầu An Huyền lại đi tới bên người nàng, nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ, Tĩnh phi nương nương cho mời.”
Quý Như Yên hiểu được cự tuyệt cũng không tốt lắm, đành phải cùng Trường An hậu An Huyền tiến cung, bái kiến Tĩnh phi nương nương.
Khải Tương Cung.
Tĩnh phi nương nương ngồi ở chủ vị, vừa thấy Quý Như Yên liền vội vàng nói.
“Như Yên, ngươi đã đến rồi?”
“Như Yên tham kiến nương nương.”
Quý Như Yên hành lễ.
Tĩnh phi chỉ chỉ người ngồi trên giường, vội vàng nói:
“Mau mau miễn lễ, đây là Tuyết Tần, ngươi tới xem nàng bị làm sao?”
Tuyết Tần?
Quý Như Yên sửng sốt, mặc dù không quan tâm Tuyết Tần sống hay chết, nhưng đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Tuyết Tần đều là ban đỏ, mà nốt ban đỏ đó chỉ trên thi độc của lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn mới có.
Thế nhưng thi độc lại xuất hiện trên người Tuyết Tần.
Quý Như Yên lập tức kêu to không tốt.
“Tuyết Tần từng tiếp xúc với ai?”
“Bản cung không biết, có một tỳ nữ đỡ Tuyết tần đến cung của ta cầu cứu mạng, lúc bản cung nhìn thấy Tuyết Tần thì nàng ta đã như thế này rồi.”
Quý Như Yên ánh mắt sắc bén, cái tỳ nữ kia nhất định không có ý tốt. Lập tức truy vấn.
“Tỳ nữ kia đâu?”
“Tỳ nữ ở ….”
Tĩnh phi nhìn xung quanh, không khỏi giật mình phát hiệntỳ nữ hầu hạ bên người Tuyết Tần biến mất không thấy bóng dáng.
Quý Như Yên thấy bộ dạng kinh hãi của Tĩnh phi thì cũng rõ ràng bà ta đang nghĩgì.
“Nương nương, Tuyết Tần không giữ được. Phải lập tức giết nàng và đốt xác mới được. Mặt khác, ở Khải Tường cung lúc này không thể ở được, nương nương phải đổi chỗ ở. Phàm là người từng tiếp xúc với Tuyết Tần, đều phải cách ly.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.