Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 425: Điều binh khiển tướng




Edit: Fuki Nguyễn
Beta: haquynh1812
Lúc thập ngũ hoàng tử Phù Nguyên Dịch tới phủ Yên vương, đám người Quý Như Yên đang dùng bữa trưa, vừa thấy thái giám bên cạnh Tĩnh phi tới đưa tin, cũng chỉ có thể sắp xếp thỏa đáng.
Chờ người đi rồi, Yên vương mới nhìn mọi người nói: “Các ngươi nói xem, trong cung thật sự xảy ra chuyện lớn sao?”
Quý Như Yên gật đầu: “Nghĩa phụ! Con có thể đi đối phó với Dung ma ma, nhưng không kịp trở tay với biến hóa trong cung. Nếu được, con nghĩ chúng ta cùng hợp sức, nắm trọn kinh thành, không để cho Cốc hoàng hậu đạt được mục đích.”
“Chúng ta hợp sức?”
Thế tử Phù Nhạc Thánh thông minh nhạy bén, nắm bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, uy vũ đại tướng quân Ngọc Tiểu Long dĩ nhiên cũng sẽ đứng ở phe chúng ta.”
Yên vương cau mày, nhắc tới người kia: “Vạn nhất Trấn Bắc hậu kia....”
Quý Như Yên khẳng định: “Nghĩa phụ yên tâm, lúc này Trấn Bắc hầu xa tận tây bắc, chắc không để ý tới sự thay đổi trong cung. Đợi tới khi tân đế đăng cơ, ông ta sẽ trở về. Nhưng giờ khắc này chắc hẳo ông ta sẽ không xen vào chuyện của người khác.”
“Vậy con tính lúc nào thì bắt đầu hành động?”
“Giờ tý đêm mai.”
“Được! Nhạc Thánh, con liên lạc với Chung Bỉ Hòe, hắn là thủ vệ kinh thành, trong tay có năm vạn đại quân, bất kể thế nào cũng không thể để xảy ra nội loạn.”
“Dạ thưa! Phụ vương.”
Thế tử Phù Nhạc Thánh đứng bên cạnh lên tiếng.
Quý Như Yên đứng lên: “Con cũng đi cùng thế tử ca ca ra ngoài một chuyến.”
“Đi đi.”
Yên vương không hỏi nhiều, cho phép nàng đi theo.
Quý Như Yên cùng thế tử Phù Nhạc Thánh vừa rời khỏi phủ, Phù Nhạc Thánh lại hỏi: “Như Yên, muội muốn đi tìm người giúp đỡ sao?”
“Đương nhiên, một mình muội muốn đánh bại vu thi kia, thật không có khả năng.”
Quý Như Yên chưa bao giờ cho rằng mình rất cường đại.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, trên thế giới này vĩnh viễn ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người.
Núi cao còn có núi cao hơn, lần trước tới Tuyết Mạch gặp Nguyệt Như Hỏa, nàng đã hiểu, càng là người mình không nhìn thấu, lại càng lợi hại hơn so với mình.
Vu thi chính là loại như vậy, nàng chưa từng giao chiến qua.
Huống chi, vu thi vốn là người chết, muốn giết chết nó, phải ép nó phản lại chính mình, cuối cùng hấp thụ quá nhiều âm khí, nổ tan xác mà chết.
“Muội định tìm ai?”
“Lạc Thuấn Thần, trừ hắn ra, muội cũng không biết tìm ai khác.”
Quý Như Yên cười khổ, bát tinh bên người đã phái đi canh gác phủ Yên vương.
Chỉ cần ổn định được cục diện trong cung, dù nàng mạo hiểm một chút cũng không sao cả.
“Như Yên! Mọi chuyện phải cẩn thận!”
Thế tử Phù Nhạc Thánh nhìn nàng, ánh mắt khiến Quý Như Yên nổi da gà.
“Được rồi, huynh nhanh đi đi!”
Quý Như Yên tức giận xoay người, rất nhanh đi về phía hành cung.
Nàng biết, thế tử ca ca lo cho nàng, nhưng dù như vậy, nàng vẫn muốn đối mặt với vu thi kia.
Thời gian giành cho nàng chỉ có mười lăm canh giờ.
Trong mười lăm canh giờ, Quý Như Yên muốn Lạc Thuấn Thần đột phá vũ kỹ, bằng bất cứ giá nào. Dù tới lúc đó hắn không thể giúp mình, cũng có thể chạy trốn.
Nàng không phải thánh mẫu, nàng chỉ biết cố hết sức mình. Một khi không được, cũng đành ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Tiến vào hành cung, Quý Như Yên phát hiện tẩm cung của Lạc Thuấn Thần nhiều thêm một vài người.
Đương nhiên, cả đám đều trầm mặc như kẻ ngốc.
Lạc Thuấn Thần thấy nàng tới, liền đi qua kéo tay nàng: “Cuối cùng nàng cũng tới tìm ta?”
“Hai ngày nay bận quá, không để ý tới ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Ta đâu dễ giận như vậy, chỉ là hiện tại bên cạnh ta không có nhiều người có năng lực. Chỉ có sáu người bọn họ, đều là võ suất, có thể giúp nàng một tay là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.