Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 422: Vu thi thuật (3)




"Ý của sư huynh là Dung ma ma là Vu thi cao cấp?" Quý Như Yên kinh ngạc, cái này cũng quá dọa người đi.
Sở Lam Thiên liếc nàng một cái:
"Đến cùng muội có hiểu gì cái gì gọi là Vu thi thuật không? Nếu như mình không thành xác chết thì làm sao điều khiển những xác chết khác?"
Ta ngất! Vậy nghĩa là muốn luyện thành Vu thi thuật thì phải chết trước rồi nói sau?
Khóe miệng Quý Như Yên co giật: "Theo như lời nói của huynh thì không có cách nào khác giết Vu thi này sao?"
"Cũng không phải không có cách nào khác, đợi đến trăng tròn."
"Trăng tròn? Đây không phải lúc âm khí nặng nhất sao? Lúc đó Vu thi sẽ mạnh nhất a!"
Sở Lam Thiên khẽ gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng có một điểm chí mạng mà ngay của Vu thi cũng không biết. Điểm đó chính là, lúc trăng tròn Vu thi trở nên mạnh nhất nhưng khi trăng tròn qua đi cũng chính là lúc Vu thi yếu nhất. Tuy rằng lực lượng có thể đạt đến mức độ cao nhất nhưng một khi sử dụng chiêu thuật quá mạnh thì sẽ phải suy yếu. Hơn nữa, hấp thu âm khí của trăng tròn cũng rất khó khôi phục. Đơn giản là âm khí lúc trăng tròn không giống âm khí bình thường, thân thể Vu thi không thể chịu nổi, nếu như cưỡng chế hấp thu thì sẽ nổ xác mà chết, hoàn toàn biến mất.
Quý Như Yên nghe vậy không khỏi cười khổ, theo lời nói của sư huynh thì nàng phải đại chiến một hồi với Dung ma ma sao?
"Sư huynh, còn có biện pháp nào khác không?"
"Không có cách nào khác, nhưng cho muội biết một việc. Vu thi cao cấp không chết, những xác chết nó nuôi dưỡng sẽ trở thành lực chiến đấu của nó. Muội tự giải quyết cho tốt a!" Sở Lam Thiên nó đến đây thì phủi tay không thèm đếm xỉa đến nữa.
"Sư huynh, huynh đừng nói với muội là huynh mặc kệ việc này nha?" Quý Như Yên nôn nóng, không có sư huynh hỗ trợ thì nàng đi đâu tìm giúp đỡ đây?
Sở Lam Thiên lắc đầu: "Đừng, muội đừng tìm huynh. Liệt Diễm tông tất có môn quy, không thể tham dự tranh đấu thế tục, cho dù cả kinh thành chết hết thì cũng không có nửa xu quan hệ đến lão phu."
Cái gì gọi là máu lạnh, đây chứ đâu!
"Sư huynh, huynh thật là..."
Sở Lam Thiên giơ tay lên cắt đứt lời nói của nàng:
"Dừng lại, ta biết rõ từ miệng muội không nhả ra được lời gì hay ho, cũng không muốn nghe. Như Yên, muội biết rằng những chuyện này cũng không liên quan đến muội, muội thật sự muốn làm vậy sao? Muội quản được nhất thời nhưng có thể quản được cả đời sao?"
"Sư huynh, muội cũng không muốn quản, coi như muội muốn giết Cốc Hoàng hậu cũng không thực tế a. Bây giờ muội giết bà ta nhưng chỉ cần có Vu thi cao cấp kia ở đây thì bà ta vẫn có thể sống lại.
Quý Như Yên cũng không thể tránh được, làm sao nàng lại muốn đi lo chuyện bao đồng chứ? Nhưng biết Cốc Hoàng hậu có điểm dựa lớn nhất là Vu thi thì nàng không thể để mối nguy lớn như vậy tồn tại ở đây được.
Đúng vậy, hiện tại người của Phượng Thiên Phủ đã lặng lẽ rời khỏi Ti U Quốc. Nhưng trong Kinh thành vẫn còn Yên Vương phủ, Định Quốc công phủ, Trấn Bắc hầu, làm sao nàng có thể rời đi đây?
Sở Lam Thiên thở dài: "Muội theo ta."
Đi theo hắn tới tạo kiếm thất, Sở Lam Thiên tìm một thanh kiếm gỗ không chút thu hút đưa cho Quý Như Yên.
"Thanh kiếm này dùng Đào Mộc vạn năm luyện thành, dùng để đuổi quỷ giết thi cũng không tệ. Huynh khuyên muội một câu, ngàn vạn lần đừng khinh thường Vu thi cao cấp. Phải biết rằng, một khi trăng tròn, sự lợi hại của Vu thi cao cấp thậm chí có thể so với Vũ Thần kỳ đỉnh phong. Thậm chí, so với cảnh giới sơ cấp Võ thánh của muội lúc này cũng tuyệt không yếu. Muội đối đầu với bà ta, huynh không biết muội có phần thắng hay không nhưng có thanh kiếm Đào Mộc vạn năm này thì vẫn có thể bảo vệ được tính mạng."
Quý Như Yên tiếp nhận Đào Mộc kiếm vạn năm hắn đưa, trong lòng kiên định:
"Muội sẽ nhớ kỹ lời nói của sư huynh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.