Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 332: Diệu kế đi qua hồ băng




"Nguyệt đại ca, Đường nhị ca, vị này chính là sư huynh của ta Sở Lam Thiên. Tuổi của hắn so với chúng ta lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải chú ý, các ngươi cũng gọi hắn một tiếng Sở sư huynh là được rồi."
Sở Lam Thiên hiếm khi được thấy Qúy Như Yên đối với người khác hòa nhã như vậy, thấy nàng đang giới thiệu chính mình với đối phương, còn để cho bọn họ gọi hắn một tiếng Sở sư huynh.
Không thể không nói, nàng xem như là đã cấp mặt mũi cho chính mình .
Sở Lam Thiên lúc này mới quan sát Nguyệt Như Hỏa cùng Quân Tử Đường.
Hai người này nhìn qua có chút cổ quái.
Bởi vì, hắn căn bản là không nhìn ra được cảnh giới của bọn họ
Quý Như Yên biết vị sư huynh này luôn luôn mắt cao hơn đầu, bất quá hai người kia cũng không phải là người hắn có thể chọc vào.
Âm thầm truyền âm cho sư huynh, nói cho hắn biết cảnh giới vũ kỹ của Nguyệt Như Hỏa và Quân Tử Đường.
Nguyệt Như Hỏa cùng Quân Tử Đường nhìn nhau, nhao nhao hướng Sở Lam Thiên chắp tay, "Sở sư huynh hảo!"
"Hảo, hảo!"
Sở Lam Thiên thấy hai vị cao thủ trước mặt, không có nửa điểm bất mãn, ngược lại là thập phần vui vẻ.
Dù sao, lát nữa cũng phải cùng bọn họ tiến vào cái động kia, tìm kiếm thiên tiên ngọc lộ.
Có thể có nhân lực giúp đỡ, hắn đương nhiên sẽ không phản đối.
Sở Lam Thiên chỉ chỉ mặt băng mỏng trên hồ, "Ngươi đã tới, vậy ngươi nói một chút, chúng ta nên như thế nào vượt qua mặt băng này?"
Theo hướng ngón tay hắn chỉ, Quý Như Yên nhìn thấy miếng băng bị đập làm đôi kia, độ dày của nó khoảng chừng có ba xen ti.
Thảo nào lại không chịu nổi trọng lực, nếu người đứng ở mặt băng không cử động, mặt băng đó cũng sẽ không chịu được, mà khiến mình mau chóng bị ngã xuống.
"Nguyệt đại ca, trước đem sói tuyết chạy trên mặt băng, nhìn xem có thể qua được hay không?"
"Được."
Nguyệt Như Hỏa làm theo lời của nàng, không lâu sau, sói tuyết cùng xe trượt tuyết bình yên vô sự mà đi qua.
Quý Như Yên nhìn mặt băng mỏng, trong lòng đã có tính toán, chỉ sợ một hồi sẽ phải khảo nghiệm mức độ thông minh sắc sảo của bốn người.
"Ta trước để Viên Viên đi, nó thể trọng so với chúng ta nặng hơn rất nhiều, không có khả năng theo chúng ta đi chỗ đó."
"Ân."
Sở Lam Thiên biết ý tưởng của nàng, cũng không ngăn trở.
Nguyệt Như Hỏa và Quân Tử Đường thì cho rằng nàng muốn cho Viên Viên đi đến trong rừng ở tuyết mạch, nên không nói thêm cái gì nữa.
Quý Như Yên dẫn Viên Viên ly khai tầm mắt của bọn họ, xác định chỗ này không có người phát hiện, nàng đem Viên Viên thu vào lửa cháy không gian, lúc này mới đi ra ngoài.
Về tới bên cạnh bọn họ, lúc này nàng mới nói: "Sư huynh, Nguyệt đại ca, Đường nhị ca. Một hồi các ngươi đô đem đấu khí hộ thể, tận lực giảm bớt thể trọng của mình. Sau đó để cao lực phòng ngự của chính mình, để tránh ở trên mặt băng phát sinh cái gì ngoài ý muốn. Nghe theo lời của ta, xe trượt tuyết có bốn góc, chúng ta đông tây nam bắc mỗi người một góc, sau đó do ta điều khiển sói tuyết! Nghe rõ chưa?"
"Đã rõ!"
Ba nam nhân đều tập trung tinh thần, đáp.
"Tốt!"
Nói xong, bốn người bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất ngồi lên bốn hướng của xe trượt tuyết, chỉ cảm thấy xe trượt tuyết động một cái, cũng không có dấu hiệu miếng băng mỏng bị vỡ vụn.
"Đi!"
Quý Như Yên huy lấy ra liên tử, thẳng vỗ vào sáu con sói tuyết, sói tuyết lấy tốc độ nhanh nhất ở giữa hồ băng mà đi.
Đây là lần đầu tiên bốn người bọn họ hợp tác, cũng may mắn mọi người đều đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh cao thủ.
Sói tuyết chạy trên hồ băng thập phần nhanh.
Bốn người chỉ có thể nghe thấy được tiếng gió rít gào bên tai, Quý Như Yên càng đem độ cảnh giác đến mức độ cao nhất.
Bên cạnh nàng chính là sư huynh Sở Lam Thiên, ở phía sau là Nguyệt Như Hỏa cùng Quân Tử Đường.
Dọc theo đường đi cũng không xảy ra cái gì không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.