Thần Y

Chương 9:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 9: Đừng tỏ ra ta đây

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen




Lập tức có người nói thầm:
- Tuy Diệp Thanh hồi học ở trường thành tích cũng rất tốt, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước, bây giờ cũng chỉ tốt nghiệp cao đẳng mà thôi, ngay cả công việc còn không tìm được.

- Đúng rồi, nghe nói bây giờ cậu ấy chỉ ngồi nhà thôi, dựa vào cha mẹ nuôi nấng, thật mất mặt quá…
Những lời này tuy nói rất nhỏ, nhưng Diệp Thanh vẫn nghe thấy, cậu tin rằng, thầy Vương và Hứa Tinh Tinh đều nghe thấy, nên càng thêm xấu hổ, đầu càng cúi sụp xuống.
- Ôi chao, em sao phải xấu hổ, cũng như thời học sinh vậy, da mặt mỏng manh quá.
Vương Thiện Tài mỉm cười, vỗ vai cậu, đứng dậy nói với mọi người:
- Các em vẫn không biết sao, bây giờ Diệp Thanh cũng rất có tiếng tăm ở thành phố Phù Liễu chúng ta rồi, gọi là Thần y đó.
- Á?
- Thật hay đùa vậy?
- Cái gì? có chuyện đó sao?
- Thần y? cậu ấy chỉ tốt nghiệp cao đẳng hộ lý, lúc nào mà được gọi là Thần Y vậy? cái này chẳng phải lừa người khác sao?

Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có mấy người thực sự không biết gì, nhưng cũng có một số người sống ở thành phố Phù Liễu này, bọn họ cũng không biết tin này, hiển nhiên là không thường đọc báo rồi. Cho dù có đọc đi nữa, xem ra cũng chỉ đọc mảng cổ phiếu, kinh tế, rồi giải trí thôi, không để ý tới mục đăng câu chuyện của Diệp Thanh, quả là đáng trách cho những người ở trong thanh phố này.
- Á, người anh em, thật không vậy? Bây giờ cậu nổi tiếng rồi a, ngay cả tôi cậu cũng giấu là sao?
Thái Đạc liền chạy tới chỗ Diệp Thanh, kêu lên. Anh ấy vừa từ Ninh Thành trở về, không để ý tới nhật báo của thành phố Phù Liễu.
- Cái đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Tình cờ cứu được một người đang nguy kịch thôi mà.
Diệp Thanh khiêm tốn khua tay, mỉm cười nói. Thực ra, trong lòng cậu đã vui mừng lắm rồi, không ngờ tên tuổi của mình giờ cũng nổi đấy chứ, ngay cả thầy Vương ở trường trung học số 7 Phù Liễu còn biết nữa mà, đây cũng được coi là cách hãnh diện khác.
Trong nháy mắt, Diệp Thanh thấy có chút vui vẻ, những điều hổ thẹn giờ đã tiên tan đi một nửa, mơ hồ như đêm đen gặp mặt trời vậy. Nhưng, nhìn thấy người đẹp Hứa Tinh Tinh đang rất thân mật với Cao Siêu, cứ nghĩ tới người con gái mình yêu sắp phải đi lấy chồng, khiến lòng cậu lại đau thắt lại.
Cậu vốn là người rất lạc quan, không thì, sau khi tốt nghiệp không ở nhà tới hơn nửa năm, huống chi mỗi ngày cậu đều được nghe những lời châm chỉa của người khác, nhất là những lời của chị dâu cậu.
Dùng lời của Diệp Tĩnh mà nói, nếu mà là người khác thì sớm đã bị chứng trầm cảm rồi.
Thấy người con gái mình yêu thầm trộm nhớ bảy tám năm, nay lại đi bên người đàn ông khác, cho dù cậu có lạc quan mấy thì cũng khó mà cười lên nổi.
- Diệp Thanh à, hiện nay dường như ngày nào các thầy cô giáo trong trường cũng thảo luận về em đó. Thầy có học trò như em cũng cảm thấy rất vinh dự. Tờ báo hôm đó thầy đã cất rất kỹ càng rồi.
Có vẻ Vương Thiện Tài rất vui vẻ, liền lấy từ trong ngăn kéo ra tờ báo hôm đó, đọc to cho mọi người cùng nghe, giống như đang dạy học vậy, thầy Vương đọc diễn cảm những sử ký trước kia vậy.
Lúc này, mọi người mới tin tưởng, ai nấy nghe đều thấy thán phục, mấy người bạn học nữ dường như rất ngưỡng mộ, nhìn Diệp Thanh với ánh mắt khác thường.
Đương nhiên, cũng có người chẳng coi cậu là gì hết, ví dụ như Cao Siêu.
- Hừ, chẳng qua đây cũng chỉ là một tờ báo lá cải, không đáng để xem, lại còn không biết xấu hổ mang ra khoe nữa chứ, chỉ cần tôi bỏ ra ít tiền, có thể đưa tin lên toàn mặt báo ý chứ. Có chút vậy thì đáng gì, đúng là một đám chẳng có chút nhìn xa trông rộng gì.
Vị công cử con nhà giàu của tập đoàn Cao Thị bĩu môi, nói thầm trong bụng.
Đúng lúc này, một vị mặc bộ véc, bụng đầy đặn, ngoài bốn mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào, Cao Siêu thấy vậy, không để ý Vương Thiện Tài đang đọc gì lập tức đứng dậy, tiến lên đón tiếp, vừa đi vừa nói:
- Ái dà, hiệu trưởng Lưu, không ngờ hôm nay lại khéo vậy, lại gặp thầy ở đây.
Lời nói vừa dứt, liền cắt ngang đoạn đọc diễn cảm của Vương Thiện Tài, thầy Vương không khỏi nhíu mày lại.
- Ồ, là Cao Siêu à, bố em vẫn khỏe chứ?
Ngoài cửa, hiệu trưởng Lưu và Cao Siêu đang hỏi thăm nhau, vừa bắt tay vừa châm thuốc cho nhau, vẻ rất khách sáo, có lẽ vị hiệu trưởng Lưu này cũng có quen biết với nhà họ Cao, không biết chừng còn qua lại gần gũi ý chứ, có khi còn hợp tác với nhau gì nữa ý.
Vị hiệu trưởng Lưu thực ra chỉ là phó hiệu trưởng thôi, Cao Siêu muốn tâng bốc người khác nên đã bỏ qua chữ phó.
Người ngày trước kia Diệp Thanh cũng biết, nhưng không thân thiết lắm, thuộc loại giảng dạy cũng chẳng ra gì, nhưng lại là người rất biết chém gió, Diệp Thanh cũng chẳng ai gì lão, không ngờ bây giờ lại leo lên được chức hiệu trưởng cơ đấy, còn lên nhanh hơn cả Vương Thiện Tài nữa chứ.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Cao Siêu đưa mắt liếc nhìn Diệp Thanh và Vương Thiện Tài, rồi lại nhìn Hứa Tinh Tinh và mọi người, sau đó mới vỗ ngực, vô cùng khẳng khái nói với phó hiệu trưởng Lưu:
- Hiệu trưởng Lưu, lần trước thầy nhắc em chuyện quyên góp, em nghĩ kỹ rồi.
Tập đoàn Cao Thị chúng em tuyệt đối ủng hộ công tác giảng dạy của trường trung học số 7, với danh nghĩa bản thân, em xin quyên góp 100 ngàn tệ, lấy danh nghĩa công ty quyên góp tiếp 300 ngàn tệ, cộng lại là 40o ngàn tệ, để làm quỹ học bổng Cao Thị của trường trung học số 7, để làm phần thưởng khích lệ những em học sinh có thành tích xuất sắc, thầy xem thế nào?
- Ha ha, vậy thì tốt quá rồi, nào nào, chúng ta tới phòng hiệu trưởng để nói chuyện.
Tuy 400 ngàn tẹ không phải là lớn lắm, nhưng đối với quỹ giáo dục ở trưởng trung học số 7 Phù Liễu thì lại là rất lớn, phó hiệu trưởng Lưu và Cao Siêu tỏ ra rất thân thiết, cũng biết tên tiểu tử này chỉ vì muốn oai phong, nên tiện thể ra oai, để người khác thấy nể.
- Tinh Tinh, em đi cùng anh, hay là ở đây đợi anh?
Cao Siêu quay đầu hỏi Hứa Tinh Tinh.
- Em ở đây đợi anh nhé, đi sớm về sớm.
- Ok


Bị ngắt quãng nên thầy Vương cũng không đọc tiếp câu chuyện của Diệp Thanh nữa, liền thở dài, rồi hỏi han những học sinh này nọ.
Vừa đi ra ngoài, Cao Siêu được sự hộ tống của các vị lãnh đạo nhà trường, rất oai phong bệ vệ trở về.
- Tổng giám đốc Cao, đi nhé.
- Sau này thường xuyên về trường thăm nom nhé.

Các vị lãnh đạo thay nhau chào hỏi vị thiếu gia này, cảm giác như lưu luyến không rời vậy, như muốn hắn quyên góp thêm bảy tám trăm ngàn nữa ý.
Thái Đạc và Diệp Thanh đi phía sau, nhìn thấy vậy, Thái Đạc liền bĩu môi, vỗ vai Diệp Thanh, chửi:
- Mẹ kiếp, xem bộ dạng hắn đắc ý chưa kìa, có tiền thì tài giỏi thế sao, chẳng qua cũng dựa vào bố mẹ mà thôi. Diệp Thanh đừng để ý đến hắn làm gì, sau này chúng ta cũng áo lụa về quê, hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân, quyên góp xây cho trường một cái thư viện, hoặc là xây dựng vài tòa dạy học.
Diệp Thanh nghe được những lời hùng hồn của bạn thân, trong lòng cũng vui lên, bỗng cảm thấy rất tự tin, cũng vỗ vai Thái Đạc, hào sảng cười nói:
- Được, sau này hai anh em mình cùng về đây, cậu quyên góp xây thư viện, tôi quyên góp xây tòa nhà dạy học.
- Ha ha, nhất định thế nhé.
Thái Đạc và Diệp Thanh nhìn nhau cươi.
- Hư, hai người núp phía sau nói gì mà vui vẻ thế.
Liễu Phiêu Phiêu đi tới, hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.