Thần Y

Chương 85:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 85: Con bé ngạo mạn

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- Choáng , chẳng trách mấy người đó đều thích chạy xe nhanh!

Diệp Thanh nhìn Tiểu Linh một lượt, nhìn cô ấy giông như một anh chàng đẹp trai đánh phấn vậy, chỉ là gương mặt và vóc dáng có hơi tinh sảo một chút, một đôi mắt to long lanh, hơi chuyển một chút là thành ra duyên dáng, nhìn thế nào cũng như là nhất vậy, lại còn nữa, cổ tay trái là một cái lắc tay rực rỡ, có đến bảy tám sợi dây, vẫn là đồ trang sức duy nhất gợi lên vẻ nữ tính!

- Đường Huệ Dân chỗ đó là tòa nhà thành ủy à, cậu đi chỗ đó làm gì thế? Tìm Tô Thông?
Mã Tiểu Linh tò mò hỏi.

- Không , đi khám bệnh đấy!
Thấy Mã Tiểu Linh nhìn qua, Diệp Thanh liền nhanh chóng thu tầm mắt mình lại, đặc biệt là lại đang đánh giá bộ ng.ực nàng qua ánh mắt.

- Anh đi khám bệnh chảnh nhể, đến hộp thuốc cũng không mang theo!

- Mang hộp thuốc làm gì, vọng văn vấn thiết, lại thêm cây kim nữa là đủ rồi!

Diệp Thanh tự tin nói.

- Ha ha, y thuật của anh tôi ngày càng thấy khó hiểu!

- Cám ơn đã khen ngợi!

...

Hai người vừa nói chuyện, vừa lái xe nhanh như bão, đi một lèo đến một khu vực nhỏ phong cảnh khá là đẹp, bên trong toàn là biệt thự cao cấp, và chủ nhân ở đó cũng là những người giàu sang phú quý, phúc lợi mà chính phủ dành cho các sếp ở thành phố Phù Liễu này.

Lãnh đạo của Vương Binh tên là Trương Kim Thụ, trước đây là đội trưởng đội cảnh sát vũ trang thành phố Phù Liễu, cấp bậc thượng tá, mấy năm gần đây làm nhiệm vụ tư lệnh viên của khu cảnh bị thành phố Phù Liễu, đồng thời cũng là thành ủy thành phố , kinh nghiệm tương đối nhiều, đức cao vọng trọng, nên tất nhiên là cũng được phân cho một căn hộ ở khu này.
- Tôi đứng ở cửa đợi chút vậy.
Diệp Thanh chỉ về phía con đường nhỏ đẹp như hoa viên nói.

Sau đó Mã Tiểu Linh liền dừng xe bên vỉa đường bên cạnh đó.

Nhưng mà Diệp Thanh lại không xuống xe.

- Sao mà nhăn nhăn nhó nhó thế!
Đôi mắt của Mã Tiểu Linh liếc sang nhìn, cười nhẹ hỏi anh ta.

- Gì đâu, có một món đồ muốn tặng cho cô !
Diệp Thanh lấy ra hộp “ ngũ kỳ thủy tếch đơn” trong lòng có đôi chút lo lắng không biết phải nói như thế nào với cô ấy đây?


- Cái gì thế? Cho tôi xem xem!
Mã Tiểu Linh trong lòng nghi hoặc, một cái hộp như vậy cũng không có giống hộp đựng nhẫn hay châu ngọc gì, lại nói với khả năng kinh tế của Diệp Thanh thì đâu có tặng nổi một vật đắt giá như vậy chứ? Hơn nữa, mối quan hệ của hai người vẫn chưa có đến mức đó!

- À~, đơn hoàn à?
Mã Tiểu Linh mở lắp hộp ra, mắt liền lập tức trợn lên, có hơi chút nghẹn họng , chỉ thấy trong hộp là một viên to nhỏ như quả nho, có màu đen đen, loại hoàn dược này trước đây cô ấy có thấy Diệp Thanh dùng qua, chỉ có dùng cho bệnh nhân bị bệnh nguy kịch mới dùng một viên, bao nhiêu chuyên gia cũng phải bó tay với bệnh sơ gan cấp tính thế mà ngừng được!

- Cái này có vẻ cao quý quá, tôi không thể nhận được!
Mã Tiểu Linh biết rõ giá trị của viên thuốc trên, có thể nói là kỳ dược của thế giới, thế là đóng lắp hộp, trả lại cho Diệp Thanh.

Diệp Thanh không nhận lại, mà còn có chút nhăn nhó:
- Cái gì , Tiểu Linh, cái thuốc này cùng với viên thuốc lần trước công hiệu không có giống nhau, cái này là đặc biệt bào chế cho cô đấy!

- Vì tôi ?
Mã Tiểu Linh lại một lần nữa ngẹn họng cứng lưỡi, đột nhiên phẳn ứng ra, lo lắng hỏi:
Diệp Thanh, anh không phải là nhìn ra tôi có bệnh di truyền gì đấy chứ?


Diệp Thanh vội lắc đầu:
- Đâu có đâu có, cô vẫn khỏe mạnh mà!

- Vậy thì tại sao anh lại cho tôi uống thuốc chứ?
Đến đây Mã Tiểu Linh có vẻ không vui rồi, đôi mày nhíu lại, trừng mắt lên, trong sự giận dữ có đôi nụ cười quyến rũ nũng nịu.

- Éc...
Diệp Thanh thật khó mà mở miệng, cuối cùng đành cắn răng nói luôn:
Cái này là thuốc để làm tăng vòng ngực, đặc biệt làm vì cô đấy!

Câu cuối cùng của anh ấy nói rất nhanh, như súng máy, lại cũng giống như diễn viên hô khâu lệnh vậy, đoạn nói rất là nhanh, vừa nói xong liền lập tức mở cửa xe, đi ra chạy luôn! Nhìn bộ dạng như là đạo tặc đi ăn cướp bị phát hiện chạy bán sống bán chết vậy!

Ở trong xe Mã Tiểu Linh cứng họng luôn, gương mặt xinh xắn phút chốc đỏ lên như uống rượu vậy, lại như là quả đào mật chín nữa vậy

- Bơm ngực cho mình ? Hắn cũng nghĩ ra được!

MÃ Tiểu Linh vừa thẹn thùng , vừa xấu hổ , mở lắp hộp, đưa ngón tay nhỏ xinh của mình ra cầm lấy viên hoàn đơn, nhìn tỉ mỉ, đùa nghịch một chút rồi hai ngón tay dùng lực bóp chặt vỏ sáp vụn ra, lộ ra một viên nhìn trong hơn cả pha lê, ấm áp hơn cả nhuyễn ngọc, sáng bóng hơn trân châu, thơm hơn cả hương hoa! Đúng là “ ngũ kỳ thủy tếch dược”!

- Cái này có chỗ nào là hoàn dược, rõ ràng là sản phẩm nghệ thuật mà!
MÃ Tiểu Linh vẫn cười nghẹn ngùng, ánh mắt không ghìm nổi nhìn vào bản thân, bằng phẳng như một cái sân bay vậy, gương mặt xinh xắn càng thêm đỏ
- Được, chị tạm tin chú một lần, uống nó trước đã rồi nói!

Giơ tay lên hất một cái, viên hoàn đơn nhỏ kia liền bay tọt vào trong miệng, viên hoàn trong suốt bị răng nghiền một cái, một mùi hương tỏa ra, viên hoàn liền chảy ra như một chất dịch, từ từ trôi xuống theo cuống họng, thấm vào từng bộ phận trong cơ thể!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Diệp Thanh cố cưỡng lại áp lực từ trong lòng đang bị kích động, bước nhanh đến của của khu nhà kia, lại nói rõ thêm, sau khi đưa ra chứng minh thư, kí tên, đăng kí và viết số chứng minh thư ra theo yêu cầu của bên kia, liền đi vào trong tòa nhà thành ủy.

Vừa vào trong, Diệp Thanh thuận theo con đường lớn đó chạy, hoa chân múa tay, vui mừng cực độ!

- Ai dà, cuối cùng cũng tặng đi được rồi1


- Chỉ không biết là cô ấy có uống không!

- không vấn đề gì, tối nhắn tin hỏi xem, đã uống chưa, hiểu quả như thế nào?

Nếu như ở đây là nơi váng vẻ hoang vu thì chắc Diệp Thanh sẽ hét lên để cho hết sự hưng phấn đang dực dực bốc lên trong lòng thì mới thôi!

Đột nhiên, “vù” một chiếc xe porsche thể thao màu đỏ chạy vẹo qua, làm cho Diệp Thanh giật mình, lạnh cả sống lưng, toàn bộ sự hưng phấn bay biến hết luôn!

Đối Phương chạy xe nhanh quá, lại rất đột ngột, anh ta nhìn theo, chỉ cảm thấy một mảng màu đỏ gầm gừ lao vụt qua, liền đần mặt ra ngay lúc đó!

- Hắt xì!~ hắt xì ì~ xèo xèo~~ xèo xèo~ xèo!

Chiếc xe của người đó phanh lại sát lại!

Cũng may, cái phanh tự động của chiếc xe porsche cũng tương đối tốt, không ngờ ngay trước khi đâm vào Diệp Thanh đã dừng lại! ở trước đầu xe, đầu gối của Diệp Thanh ước chừng chỉ còn cách có vài mini mét!

Một trận gió mãnh liệt thổi tới làm cho đầu tóc của Diệp Thanh vốn thẳng mượt nay lại dựng ngược từng cọng từng cọng một như kim mao sư vương vậy!

- Anh làm cái gì vậy?! Không có mắt à?! Đầu lợn à?! Muốn chết thì đi thắt cổ hoặc uống thuốc độc không thì nhảy sông Phù Liễu chẳng hạn, cũng không nên gây tai họa cho tôi chứ1

Diệp Thanh vẫn còn chưa hoàn hồn thì một cô gái dáng người mảnh mai, mạnh mẽ nhảy ra mắng cho một trận!

- Cái gì, tôi đâu phải là cố ý!
Diệp Thanh cũng rất không nhượng bộ nói. Chuyện này quả thật là cũng trách Diệp Thanh, tư dưng cao hứng chạy như điên không có nhìn đường, nhưng mà cũng đâu có nghĩ ra là ở trong đây cũng có người chạy xe nhanh như vậy! Lại là một chiếc porsche thể thao đẹp như vậy nữa chứ!

Mị nó, cái bọn làm quan này đúng là giàu thật vậy sao? Nhìn con nhóc trước mặt, tầm mười bảy mười tám, cấp hai cấp ba là cùng, thế mà lái ngay một chiếc xe hào nhoáng như vậy? Còn mình thì sao, ngần này tuổi rồi, tìm việc cũng không dễ! Ai dà, quả thật là so với người ta tức chết đi được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.