Thần Y

Chương 4:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 4: Đả Kích Nhau.

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



Lúc Diệp Thanh làm hô hấp nhân tạo, không chê bẩn không quản mệt, rõ ràng biết hi vọng không lớn, nhưng vẫn kiên trì cứu chữa, cuối cùng cứu được Vương lão bá.

Chàng trai trẻ tuổi này làm cho dân trong thôn Vương Đài cảm động, nghị luận không ngừng, hồI lâu không chịu giải tán, không ngừng nói những câu tốt đẹp về Diệp Thanh.

Chuyện của Diệp Thanh đầu tin loan tin khắp thôn Vương Đài, rồi lại lan truyền sang thôn của Diệp gia, đến ngày hôm sau, những thôn phụ cận cũng đã biết tin, gần như trong một đêm tiếng tăm của Diệp Thanh đã nổi như cồn.

Cho nên nói, đừng coi thường sức truyền bá tin tức ở nông thôn, những nông dân như chúng ta, không hiểu Twitt là gì, không dùng blog, cũng có thể truyền tin tức ra khắp nơi, nói gì thì nói lực lượng quần chúng tà to lớn nhất.

Những người nông dân như chúng ta, trong lòng cũng có sự mê tín, cũng thích bát quái.


Không chỉ như vậy, không biết vị hảo tâm nào lại gọi điện cho tập đoàn nhật báo Phù Liễu Thị, nói cho họ biết sự tình, vậy là Diệp Thanh được lên mặt báo rất nhiều số.

Tuy nhật báo Phù Liễu không phải là báo đài lớn, vị trí tin tức cũng không phổ cấp nhiều, cũng chỉ là một tớ báo của địa phương.

Hơn nữa, những cái tên được tô đậm tô lớn trên tiêu đề báo làm thu hút người khác, viết là: Dân gian có cao thủ, diệu thủ nhân tâm, ông lão đã chết lâm sàng được hai mươi phút liền được cứu sống.

Bây giờ không ai còn nói người con thứ hai của Diệp gia là con nuôi nữa, hồi nhỏ Lão Diệp nhặt được cậu bé bị bỏ rơi ở vệ đường, bây giờ nổi tiếng rồi, y thuật cũng rất cao minh, cũng gần bắt kịp lão rồi.

Có thôn cách Diệp gia thôn chừng bảy tám dặm hay gọi là thôn Mã gia, lúc chập tối, dưới một cây liễu lớn nhất ở thôn Mã gia, tám chín người, người đứng người ngồi, có nam có nữ, có già có trẻ, đang nói bàn tán chém gió.

Có một gã nông dân gày còm, hai bên mọc lên hai chiếc ria mép, răng vâu, chân vắt chéo, ngồi trên một chiếc ghế dưới gốc liễu tán chuyện:
- Diệp Thanh, tuy tuổi còn trẻ, nhưng rất lợi hại, y thuật vô cùng cao…

Một lão béo ngồi bên nói:
- Y thuật của Diệp Đại Đông cũng không tồi a, kỹ thuật châm cứu được trân truyền từ người cha Diệp Thanh Tuyền, hơn nữa, giác hơi cũng rất tuyệt vời, mùa thu năm ngoái eo tôi bị đau không chịu nổi, đến chỗ cậu ta giác hơi, bệnh liền khỏi hẳn.

- Thần kỳ vậy sao? Vậy vài hôm nữa tôi đến thử xem thế nào, gần đây cảm thấy có chút nóng trong người.
Một người trung niên có vẻ mới xuất ngũ nói.


Gã gày gò có ria mép lạI vỗ vào lớp bùn bán trên quần nói:
- Vậy sự lợi hại của Diệp Đại Đông có dám so sánh với em trai của cậu ấy không? Hôm đó Diệp Đại Đông đứng trước ông Vương không biết sống chết ra sao, thì có vẻ bó tay không chữa nổi, đều nhờ cả vào Diệp Thanh ra tay mới ổn được, cậu thanh niên này quả không tầm thường a, cứu sống được mạng của ông Vương. Tóm lại, sau này mọi người có bệnh gì, cũng phải thông báo cho Diệp gia biết, tốt nhất là thông báo cho Diệp Thanh, sau đó hãy gọi xe cứu thương. Đợi trung tâm cứu thương cử xe cứu thương xuống thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi.

- Thử Lục Nhi, thật hay giả vậy, cứ như tận mắt cậu nhìn thấy vậy.
Bên cạnh có người tỏ vẻ hoài nghi nói.

Thử Lục Nhi chính là tên lóng của gã nông dân gày gò có ria mép, bởi vì ria mép giống chuột quá, trong nhà lại là con thứ sáu, bởi vậy có tên đó.

Chỉ thấy Thử Lục Nhi vỗ ngực, ngạo nghễ nói:
- Chẳng phải thế sao, đương nhiên là tận mắt thấy rồi, hôm đó, cũng là ngày tôi đạp xe vào thị trấn mua thịt, đi qua thôi Vương Đài, cũng may gặp được tình cảnh gay go này, lúc đó các người đều không thấy sự gay cấn của sự việc, phải nói là không thể diễn tả nổi.

- Thử Lục Nhi, đừng vòng vo nữa, mau kể cho chúng tôi nghe đi.
Bên cạnh có người không đợi nổi, thúc giục.

Thử Lục Nhi thấy mọi người có vẻ hào hứng nghe, liền ho khan hai tiếng, nói:
- Ông Vương lúc đó lên nóc nhà sửa ngói, bỗng trượt chân ngã nhào xuống đất...

Thử Lục Nhi quả có những pha biểu diễn như thật, lại thêm mồm miệng láu cá, kể chuyện như ru người khác vào câu chuyện của mình, hơn nữa hắn còn thêm thắt một vài chi tiết cho thêm li kỳ, Diệp Thanh không chỉ là một người thường mà biến thành một siêu nhân, quá trình cứu người phải nói là rất thành thạo, dứt khoát. Thấy mọi người dường như đã đi theo lối dẫn chuyện của mình, câu chuyện được kể ngày một hưng phấn lên.

Cùng lúc đó, những cảnh tượng đó cũng được mô tả rất sinh động.

Danh tiếng của Diệp gia ngày một thanh danh uy vọng, đương nhiên, cũng có nói những lời tốt đẹp về Diệp Đại Đông, nhưng không phải bàn cãi gì, trong chuyện này tiếng tăm của Diệp Thanh còn vượt xa Diệp Đại Đông rất nhiều, càng làm cho chị dâu Xà Tư Na không vui, càng lạnh nhạt với Diệp Thanh hơn.



Hậu viện Diệp gia, mới sáng sớm mọi ngườI đã dậy cả rồi, đây cũng là thói quen rất tốt của Diệp gia, từ trước đến giờ không có ai ngủ nướng cả.

Diệp Thanh đi ra sân, tập mấy động tác thái cực quyền, những động tác rất có hồn. Đương nhiên, đây là những động tác Diệp Thanh học được ở trong giờ thể dục ở trường đại học, cũng không phải luyện võ nghệ thực thụ, nhưng gì thì gì nó cũng giúp tăng cường sức lực, hơn nữa Diệp Thanh lại rất hứng thú với công phu võ nghệ, chuyện này cũng đã kiên trì được vài năm rồi, mới có được những động tác có hồn như vậy.

Diệp Tĩnh cũng đang luyện tập thân thể, nhưng đang luyện múa, nghe nói rất nổi tiếng trong đám bạn học, cô rất vất vả mới học được từ trên tivi.

Diệp Tĩnh đang là học sinh lớp 11 trường trung học thứ nhất Phù Liễu, cô dựa vào năng lực của mình mà thi được vào, điều này lấn át hẳn Diệp Thanh, Diệp Thanh tuy là người rất cần mẫn chăm chỉ, thành tích cũng rất tốt, nhưng lúc thi lại rất không ổn, cứ đến kỳ thi lại không được như mong muốn. Cho nên cậu phải học một trường tung học tầm thường, khi học đại học cũng chỉ là hệ cao đẳng.

Những trường trung học ở thành phố Phù Liễu đều không nghỉ cuối tuần, cứ mỗi tháng lại được nghỉ ngày mùng 1 và ngày 15, còn những ngày khác đều ở trường, suốt từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối, một nắng hai sương, cho nên nói, trong thời buổi giáo dục làm đầu, làm học sinh cũng rất vất vả.

Lúc này, Quả Táo nhỏ bưng cái chén nhỏ, cầm chiếc bàn chải đánh răng, đi tới sau sân đánh răng, cô bé vừa đánh răng vừa liếc nhìn về phía cô Diệp Tĩnh và chú Diệp Thanh.

- Nhìn đông nhìn tây làm gì thế? Đánh răng thì chú ý mà đánh răng đi.
Chị dâu Xà Tư Na cầm túi sách của con gái đi ra cửa, đúng lúc nhìn thấy việc này, liền nóng mắt, quát sị lên.

Quả Táo run run không dám xoay sang nhìn nữa, vội cúi đầu đánh răng, nhìn dáng vẻ rất đáng yêu.


Diệp Thanh thấy vậy, nói:
- Chị dâu, chị quản cháu nghiêm khắc quá, trẻ con nhiều khi nghịch ngợm chút cũng tốt, cứ khuôn phép quá, sau này lớn cũng không có gì nổi trội cả.

Xà Tư Na không coi cậu ra gì, liền cười lạnh lùng nói:
- Vậy à, giống như chú đấy à? Lúc nhỏ phải biết nghe lời, khi lớn lên ngay cả đến công việc cũng không tìm nổi, hơn nữa, tôi quản con gái tôi liên quan gì đến chú, thật lắm chuyện.

Diệp Thanh lúc đó nghẹn lời, chỉ khẽ nhíu mày lại, tiếp tục đánh thái cực quyền.

Người chị dâu này nói chuyện quả là nhức tai, giống như kim châm vào tai vậy, đây chẳng phải chẳng nể mặt chút nào sao, chắc chỉ có người như anh cả mới chịu đựng được người đàn bà này thôi.

- Nói với con bao nhiêu lần rồi, đánh răng đừng như kéo đàn chứ, sẽ để lộ lợi ra đó, phải chải thẳng xuống.
Xà Tư Na thấy con gái động tác đánh răng không đúng, lại giáo huấn một bài.

Quả Táo lại là đứa bế hậu đậu, nước trong cốc sém chút nữa bắn tung tóe ra ngoài, không dám cãi lại, ngoan ngoãn đánh răng tiếp.

Lần này Diệp Thanh không dám nói gì nữa, sợ chị dâu lại nói những câu khiến người khác chết nghẹn.

- Bĩu môi làm gì vậy? vừa sáng sớm mặt đã như quả mướp đắng thế kia, mẹ nói không đúng sao? Nói thật với con, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con thôi, nếu không sau này trưởng thành, giống như một số người đấy, ngay cả công việc cũng không tìm được, thậm chí người yêu cũng không tìm được.
Xà Tư Na tiếp túc giáo huấn Quả Táo, nhưng nghe ý tứ trong lời của chị, cảm thấy như đang chửi mắng ai đó.

Diệp Thanh không khỏi toát mồ hôi lạnh, haiz, đây chẳng phải đang đả kích mình đó sao, trời ạ, làm sao mà nhịn nổi đây, xem ra công việc và người yêu phải tìm gấp thôi. Hứa Tinh Tinh, em đợi anh đấy, lần họp lớp này, anh nhất định sẽ ngỏ lời với em.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.