Thần Y

Chương 23:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 23:Vững lòng tin

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen










Nhưng ngay lập tức, ước chừng ha ba giây sau, một tiếng thét chói tang phá tan màn đêm tĩnh mịch này.

- Á
! Anh dám đánh tôi sao? bà chơi với mi luôn…
Ắt là Xà Tư Na đã phản ứng lại, cầm gối, sách, lược, kéo, ghế, những đồ dùng học tậu của Táo…, không màng to nhỏ, chỉ cần ném được là ném về phía Diệp Đại Đông.

- Bà chơi với mi luôn! A a a a ...


- Soảng

Kính trang điểm trong phòng vị ném vỡ.

- Soảng.

Đèn thủy tinh cũng bị ném vỡ, rơi tung téo dưới nền.

- Soảng.

Cửa sổ bị một chiếc ghế ném vào vỡ tung ra.

Trong chớp mắt, toàn bộ khung cảnh trong phòng tung tóe, vỡ vụn hết.

- Mụ là một mụ điên, điên mẹ nó rồi. còn không dừng tay lại.
Diệp Đại Đông vô cùng tức giận nên nói câu có vẻ th.ô tục, gì thì gì đánh thì cũng đã đánh rồi, một tay tóm lấy tay của Xà Tư Na, tay còn lại cho vài cái bạt tai bôm bốp vào mặt mụ.

- Oa
.

Xà Tư Na bị tát choáng quá, ngồi xổm xuống nền, khóc ầm lên:
- Anh là đồ không có lương tâm, dám đánh tôi... dám đánh tôi, tôi không sống như này nữa, không muốn sống như thế này nữa. Hu hu hu.




Diệp Đại Đông cũng chỉ nhất thời tức giận thôi, tát vợ cái, lúc này trong lòng cũng có chút hối hận, chỉ có điều sĩ diện không muốn đến dỗ cô ấy, chỉ khoang tay ngẩng lên trời nhìn thôi.

Xà Tư Na khóc một lúc, thấy Diệp Đại Đông không tới dỗ dành mình, không khỏi mủi lòng, lau nước mắt rồi bỏ chạy.

Cửa vừa mở ra, thấy Diệp Thanh cũng đứng như trời trồng ở đó, không khỏi xấu hổ, đẩy cậu sang một bên, co cẳng mà chạy, trong chớp mắt đã mất bóng.



Một phút sau, Diệp Thanh định lại thần, xông vào phòng, vỗ vai Diệp Đại Đông nói:
- Anh cả, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, còn không mau đuổi theo chị ấy đi.

Trong lòng Diệp Thanh rất áy náy, việc này cũng phải trách bản thân mình, nếu không phải do mình thì anh cả và chị dâu làm sao cải nhau rồi xảy ra thế này chứ. Căn phòng vốn rất gọn gàng ngăn lắp bỗng chốc trở thành loạn xì ngậu.

- Đuổi theo làm gì chứ. Con đàn bà điên đó tôi đã chịu đựng đủ rồi. Quá nhỏ nhen.
Diệp Đại Đông vẫn giữ sĩ diện, anh cũng đoán được, cảnh tượng lúc trước Diệp Thanh cũng đã nghe được.

- Anh cả, hai anh chị là vợ chồng mà, tình cảm thắm thiết bao nhiêu năm, con gái cũng tám chín tuổi rồi, anh yên tâm để chị dâu ở ngoài đêm tối thế này sao? Nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói đến người chồng như anh, mà ngay cả thằng em trai như em cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ và Táo đâ. Anh cả, mau đuổi theo chị ấy đi, đàn bà mà, anh nịnh vài câu là ổn ngay.

Thực ra, Diệp Đại Đông cũng sớm thấy hối hận rồi, lúc này nghe Diệp Thanh nói vậy, trong lòng cũng rất lo lắng, rồi đồng ý, chạy như điên đuổi theo vợ mình.

Diệp Thanh cười khắc khổ lắc đầu, tự than: Ai dà, thật là thân làm tội đời.

Vốn cậu đã đồng ý với viện trưởng Trương, nhưng sau này lại có chút do dự, không biết có nên đến bệnh viện Ngô Đồng không nữa, Hứa Tinh Tinh cũng ở trong thành phố Phù Liễu, hơn nữa không lâu nữa sẽ được gả cho người ta rồi, ở đó khiến cậu càng đau buồn hơn thôi, cậu không muốn gặp mặt cô ấy trên đường, nhưng xem ra hiện tại, ở nhà cũng đã quá lâu rồi, không nói cái khác, mình ở nhà thời gian dài này cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng anh cả, sẽ gây ra mâu thuẫn trong nội bộ gia đình.

Anh chị đều là người không được đọc qua nhiều sách, nhất là chị dâu, trình độ văn hóa thấp, nên có chút nhỏ mọn, chỉ nghĩ tới gia sản thôi, có Diệp Thanh ở nhà nên không yên tâm.

Tuy nói, phòng khám Diệp gia cũng có tiếng tăm gần xa, lợi ích cũng tạm được, không nói gì đến giàu có lắm nhưng cũng vào loại khá giả ở địa phương.

Nguyên nhân khác vì muốn kiếm nhiều giá trị Y Linh. Phòng khám của gia đình quá nhỏ, bệnh nhân cũng không nhiều, hơn nữa mình ở đó cũng chẳng đến lượt mình thăm khám, chỉ số Y Linh sẽ lên rất chậm. Cho nên Diệp Thanh quyết định đến bệnh viện.



- Chú, bố và mẹ cháu ly hôn rồi à?
Diệp Thanh vừa rời khỏi phòng anh cả, liền thấy Táo đang đứng ở ngoài sân, hỏi mình. Dường như vừa rồi cô bé ngồi ở phòng khác làm bài tập về nhà, nghe thấy động tĩnh, nên đứng một bên nghe trộm.

- Ngốc quá, bố mẹ cháu tình cảm như vậy, làm sao mà ly hôn được chứ.
Diệp Thanh đi tới, cầm lấy tay Táo, vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ của cô bé, mỉn cười nói:
- Đi nào, đến phòng chú làm bài tập về nhà nào, chú dạy cháu học toán.

- Vậy sao hai người lại cãi nhau thế? Lại còn đánh nhau nữa.
Táo đi theo Diệp Thanh, vừa đi vừa hỏi.

- Vợ chồng mà không cãi nhau thì không gọi là vợ chồng. Hai người họ ngày trước cũng thường cãi nhau mà, chỉ có điều cháu không biết thôi. Yên tâm đi, không có gì đâu.

……

Diệp Thanh dạy Táo vài bài toán khó, rồi để cô bé tự làm bài tạp, rồi mình đến phòng bố mẹ.

- Tiểu Thanh à, anh cả và chị dâu con cãi nhau à?
Diệp Thanh vừa bước vào, mẹ cậu Tôn Tuệ Phân rất lo lắng hỏi vậy. Hai cụ không chấp nhận gia đình bất hòa, cái gọi là nhà yên thì vạn sự hưng mà, ai cũng mong có mọt gia đình yên ấm hài hòa.

Mẹ mình mặt cũng đầy nếp nhăn rồi, tóc mai cũng có sợi bạc rồi, lưng cũng hơi còng rồi, xem ra do nhiều nưm lao động vất vả. Bây giờ đứng gần, lại dưới bóng đèn sáng thấy tóc mẹ trắng dần, những nếp nhăn chằng chịt trên trán, Diệp Thanh cảm thấy rất chua sót, đều do mình không có bản lĩnh gì, nếu tìm được công việc, kiếm được nhiều tiền, thì mẹ mình sẽ không phải vất vả thế này, bố mẹ cũng có thể hưởng thụ tuổi già, không phải lo nghĩ gì nữa.

- Mẹ à, không sao đâu, hai vợ chồng anh chị cãi nhau tý là bình thường ngay ý mà. Vợ chồng cãi nhau cũng thường tình thôi mà mẹ, mẹ đừng lo nghĩ làm gì.


Diệp Thanh Tuyền nói:
- Chuyện của tụi trẻ để tự bọn nó giải quyết đi. Mình cũng không nên can thiệp quá làm gì.
Tuy buổi sáng Diệp Thanh Tuyền giáo huấn Diệp Đại Đông rất nghiêm khắc, nhưng lúc này là một từ phục đích thực, đều rất quan tâm đến con cái.

- Tiểu Thanh à, có phải con tìm chúng ta có việc gì không?
Thấy Diệp Thanh muốn nói gì đó, Diệp Thanh Tuyền liền hỏi luôn.

- À, bố, mẹ, là như thế này, con tìm được một công việc trên thành phố Phù Liễu, là một bệnh viện do tư nhân góp vốn, tên là bệnh viện Ngô Đồng, mấy ngày nữa có thể con sẽ chuyển tới đó ở.

Trong phòng giây lát trằm mặc lại. Hiển nhiên, bố mẹ Diệp Thanh không vì cậu tìm được việc mà vui mừng, trái lại còn cảm thấy ưu buồn.

- Bệnh viện Ngô Đồng à, bệnh viện này bố cũng nghe tới rồi, quy mô có vẻ không phải vừa đâu. Tiểu Thanh đến đó làm việc cũng tốt, còn trẻ mà, phải xông pha chút.
Diệp Thanh Tuyền cười ha ha nói.

- Tôi cũng không nói là không tốt.
Tôn Tệu Phân trách chồng mình, rồi cũng mỉm cười, rồi dặn dò Diệp Thanh:
- Tiểu Thanh à, sau khi con tới đó, phục vụ người khác thì phải khôn khéo một chút, tạo dựng mối quan hệ. Xã hội bây giờ, có mối quan hệ là rất cần thiết.

Mọi n gười xem, bây giờ những người nông dân cũng hiểu biết thế giới bên ngoài đó chứ, cũng biết tận dụng mối quan hệ.

- Bố, mẹ cứ yên tâm, con biết mà. Hơn nữa, con cũng làm không xa lắm, cuối tuần có thể về thăm nhà.
Diệp Thanh biết, bố mẹ không muốn xa cậu, hơn nữa, cũng lo lắng sự hiểu biết xã hội ngoài của cậu chưa nhiều.

Bản thân nuôi nấng từ nhỏ, làm sao mà không biết tính con cái chứ.

Nhưng, hai người họ không biết Diệp Thanh cũng đã trưởng thành rồi, nhất là xảy ra chuyện với Hứa Tinh Tinh, tầm nhìn cũng sâu sắc hơn nhiều rồi, dùng từ của nhà Phật thì ngộ ra cũng không ít. Hơn nữa, cái quan trọng nhất là cậu có trong tay Bach Ngọc bảo tháp, có hộ thần trong tay, nên rất tự tin, có đủ lòng tự tin để xông pha ngoài xã hội đó.

Một khi sự tự tin của con người lớn mạnh, thì cơ hội cũng nhiều lên, lời nói hành động cũng tự tin ngay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.