Thần Y

Chương 152:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 152: Lại muốn người ta bôi ở trên ngực.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Nữ trợ thủ của Ninh Não Nhi vẫn như cũ, và đi làm vào mỗi ngày.
Vị mĩ nhân có đôi chân dài, eo thon, đôi môi gợi cảm này đang đi lên lầu ba để gọi Ninh Não Nhi thức dậy thì thấy Diệp Thanh với Ninh Não Nhi cùng nhau đi ra từ trong phòng, nhất thời vô cùng kinh ngạc, cái miệng mở thành hình chữ “o” không khép lại được.
Sau khi Diệp Thanh đi vào nhà vệ sinh, ngay lập tức Trần Du liền xông tới ôm lấy eo của Ninh Não Nhi, đem nàng bế lên xoay một vòng, thấp giọng thét:
-Rốt cuộc thì chị cũng thoát khỏi đời con gái rồi.
Sở dĩ nàng thấp giọng vì sợ Diệp Thanh nghe thấy.
Ninh Não Nhi nhất thời đỏ bừng khuôn mặt mắc cỡ, nàng cố gắng dãy dụa, gắt giọng:
- Nha đầu chết tiệt kia, nói năng lung tung gì thế, ta cùng hắn trong sáng, làm gì có phát sinh truyện đó.
- Thật là không có phát sinh? Nếu là không có phát sinh thì mới sáng sớm mà một nam một nữ đầu tóc xốc xếch từ trong phòng đi ra? Nói ra thì ai tin?

Trần Du bĩu môi, vẻ mặt chất vấn, nói:
- Để ta sờ sờ một chút coi màng có bị phá chưa?
Vừa nói vừa đưa tay xuống định kiểm tra xem.
- Ặc, ngươi, cái đồ nữ lưu manh.
Ninh Não Nhi vội vàng né ra, cười mắng. Cái chỗ đó làm sao có thể cho ngươi ta tùy tiện sờ mó, cho dù là con gái cũng không được.
- Ngươi mới là đồ con gái lưu manh ý, lúc trước không phải đã nói là cùng nhau tiễn biệt đời con gái hay sao?
Trần Du vừa hâm mộ lại ghen tị, hơi có chút bất mãn nói.
Ninh Não Nhi khẩn trương che miệng nàng, nói:
- Ngươi cái gì cũng nói ra thế? Nếu để Diệp Thanh nghe thấy thì chúng ta biết làm sao?
- Ngươi quan tâm đến suy nghĩ của hắn làm gì? Trần Du tránh khỏi tay nàng mà cười nói.
-Làm sao, ngươi có ý kiến gì? Chẳng lẽ ngươi để ý đến hắn? Để ta giới thiệu hắn cho ngươi nhé?
Ninh Não Nhi bóp nhẹ cái mông của nàng.
-Ngươi nỡ bỏ hắn sao?
Trần Du bóp nhẹ bộ ng.c sữa của Ninh Não Nhi mà hỏi ngược lại.
-Có cái gì không nỡ? Ta cùng hắn thật sự không có quan hệ gì, sáng sớm hắn tới tìm ta có việc mà thôi.
Ninh Nõa Nhi cẩn thận suy nghĩ lại, trong lòng có chút mơ hồ như không nỡ.
Tuy rằng Trần Du và nàng là bạn bè chí cốt, quan hệ cực kỳ thân cận nhưng không phải nam nhân cũng sẽ chia sẻ cùng nhau, còn về phần “ cùng nhau cáo biệt đời con gái” thì chỉ là trò đùa trong một lần say rượu chứ chẳng có người nào là nghĩ thật cả.
- Có việc gì thế ? Không phải là đưa cho ngươi xuân dược chứ?
Trân Du che miệng cười trộm, nhỏ giọng hỏi, ra bộ thần thần bí bí.
- Là ngươi muốn ăn xuân dược thì có.
Ninh Não Nhi tức giận cười mắng.
Đang lúc hai cô gái đang đùa giỡn thì tiếng cửa phòng vệ sinh vang lên.
Trần Du vội vàng lùi xa Ninh Não Nhi hai bước, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, khôi phục lại vẻ đẹp vốn có của những đường cong cơ thể, sửa sang lại gọng kính làm nổi bật lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ phụ tá xinh đẹp và tài trí.
Ninh Não Nhi nhẹ nhàng cười, lắc nhẹ cái thắt lưng,dường như trong nháy mắt đã thay đổi thành bộ dạng đứng đắn.
- Á?
Diệp Thanh đi ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng như thế này, vô cùng sửng sốt, ngay sau đó lại tò mò hỏi:
- Mới vừa rồi ta còn nghe thấy các ngươi cười hi hi ha ha mà?
Trần Du ho khan một tiếng, trong lòng lo sợ, nghĩ ngợi :
-Vừa rồi không phải hắn đã nghe hết chứ?
- Làm gì có hi hi ha ha? Chắc là do lỗ tai ngươi bị ảo giác?
Ninh Não Nhi phủ nhận, sau đó khuôn mặt xinh đẹp pha chút bối rối, chột dạ quát lớn:
- Ngươi là một đại nam nhân, tại sao nghe lén chuyện nữ nhân của chúng ta?
- Ặc!
Diệp Thanh ngượng ngùng rời đi:
-Ta qua bên kia ngồi một lát, các ngươi cứ tiếp tục, đừng quên thông báo khi Hàn tiểu thư đến nhé.
Ninh Não Nhi và Trần Du nhìn thè lưỡi cười khẽ, vẻ mặt vui vẻ chợt lóe lên rồi biến mất.
...
Tầm chín giờ, Hàn tiểu thư vội vàng chạy đến.
- Bác sĩ Diệp, ngươi thật sự là ngươi đã tìm được Phương thuốc rồi sao?
Vừa vào cửa, Hàn tiểu thư ngồi lên ghế sa lông thưởng thức trà, mỉm cười nhìn Diệp Thanh vội vàng hỏi.
Mặc dù đã được Diệp Thanh châm cứu vào ngày hôm qua, mẩn đỏ và ngứa đã biến mất một chút, nhưng vẫn còn nên tâm lý Hàn tiểu thư vẫn còn lo sợ.
- Ừ, lần này ta nắm chắc 9 phần, nhưng còn 1 phần nên cần phải nghiệm chứng.
Diệp Thanh đứng dậy tự tin trả lời.
- Tốt lắm, không biết ta cần phải… phối hợp như thế nào?

Không biết vì sao Hàn tiểu thư đột nhiên đỏ mặt lên, mấy lời cuối cùng không nói lưu loát được.
Diệp thanh nghĩ đến đã sờ mó bộ ng.ực của người ta ngày hôm qua nên cũng có hơi chút mất tự nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục lại.
Làm một bác sĩ thì phải lấy trị liệu cứu người làm chính, còn các vấn đề khác không nên quá coi trọng. Nếu là Diệp Thanh thật sự quá đắn đo những việc như thế này thì không bao giờ có thể tiến bộ trong nghề nghiệp hay còn được gọi là không có y đức, sợ rằng vĩnh viến không bao giờ phát triển.
- Hàn tiểu thư, ta vừa nghiên cứu, điều ra một loại thuốc có khả năng chữa bệnh, chi bằng cô dùng thử một chút xem thế nào?
Diệp Thanh vừa nói, vừa lấy một bao thuốc từ trong túi ra đưa cho Hàn tiểu thư.
Đây là sau khi Diệp Thanh tự mình cân nhắc mới nghĩ ra được phương thuốc âm dương tịnh tế, chuyên bài độc trị bệnh da liễu, phối phương gồm: can ngô công 3g điều ước 6g, cương tàm 5g điều ước 12g, can bạch hoa tiểu xà 1 điều ước 36g, can quế viên nhục 10g, tử thảo 6g, thanh đại phấn 3g, hoàng bách phấn 9g, khinh phấn 3g, tùng hoa phấn 9g, thương thuật phấn 9g, nghiền nát thành bột, càng nhỏ càng tốt!
- Dùng như thế nào? Hàn tiểu thư hỏi.
- À, hòa với dầu vừng bôi lên chỗ mẩn đỏ.
Diệp Thanh nói.
Vừa nói, vừa quay đầu lại hướng Ninh Não Nhi đang cười duyên dáng ở một bên nói:
- Phiền toái Ninh Nhi tỷ lấy dùm một cái đĩa nhỏ cùng một chai dầu vừng tới đây, chỉ cần dầu vừng hạt mè bình thường là được.
- Ừ, ở trên lầu còn một lọ, để ta lên lấy cho.
Sau khi Ninh Não Nhi mỉm cười hỏi thăm Hàn tiểu thư liền đi lên lầu.
Hàn tiểu thư tiếp nhận một bao bột màu đen từ tay Diệp Thanh thấy vẫn còn lưu lại một chút mùi nam tính, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.