Thần Y

Chương 145:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 145: Ngực tôi hỏng thì ai đền
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Sau đó, Diệp Thanh liền biểu dương khen ngợi những y bác sĩ có thành tích xuất sắc như Âu Dương Ninh Ninh, Lý Tiểu Miêu..., gần ba mươi người, đương nhiên, không chỉ khích lệ về tinh thần không thôi, rồi lại dán công cáo ở đại sảnh tầng một của khoa cấp cứu nữa.
Lần này, những người trong khoa cấp cứu sôi trào lên, nghị luận rất rôm rả.
- Chủ nhiệm Diệp thật hoành tráng, mới vậy mà đã thưởng cho bao nhiêu người vậy, nếu là trước kia, thì có muốn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.
- Đó cũng là thuận lợi vượt qua nguy cơ, viện trưởng Trương cao hứng, nên đặc cách cho đó.
- Chủ nhiệm Tiểu Diệp không chỉ y thuật xuất chúng, ngay cả khả năng chỉ đạo cũng rất tốt, nếu lần này mà do Hà Phẩm Dật chỉ đạo, thì e rằng chúng ta sẽ không thuận lợi như vậy đâu.

- Những người lãnh được phần thưởng này chắc chắn là nói những lời hay ý đẹp về cậu ấy rồi, nếu mà để tôi nói ý à, tên Diệp Thanh là người mua chuộc lòng người mà thôi.
- Mua chuộc thì mua chuộc, tôi nguyện ngày nào cũng được mua chuộc như vậy.
Lời này vừa nói ra, lập tức có những ánh mắt khinh bỉ nhìn vào, cái con a đầu này, có thể đừng nói thẳng như vậy được không?
- Nếu là tôi ý à, cái tên Diệp Thanh này cũng có nhiều mánh khóe lắm, tân quan nhậm chức thì ắt phải trải qua những khó khăn, khó khăn thứ nhất thì đã vượt qua rất ngoạn mục rồi, và cũng đã dùng những thủ đoạn để khai trừ Trần Linh Linh, rồi làm La Vĩnh Hoa uất ức mà ra đi, đá những người đối đầu ra khỏi viện rồi, sau đó lại phạt Mai Song Song, tiếp theo lại thưởng cho bao nhiêu người, mẹ kiếp, đá một người, phạt một người, thưởng nhiều người, cứ thế mà làm tăng uy danh của mình.
- Đúng đó, nếu anh không nói thì tôi cũng không phát hiện ra đâu.
- Choáng, hóa ra là vậy, ai nói với tôi là thằng nhãi Diệp Thanh này vô hại chứ?
- Tên tiểu tử này, vẻ mặt thì có vẻ rất thành thực, thực ra trong lòng nham hiểm lắm, không có biến sắc gì mà đuổi bác sĩ Trần khỏi viện.
- Có biết vì sao không?
- Vì sao thế?
- Nghe nói bác sĩ Trần và bác sĩ Mã đã đối đầu với nhau nhiều năm rồi, mà bác sĩ Mã lại là người yêu của Diệp Thanh, nên bác sĩ Trần phải chịu thiệt thòi rồi.
- Nếu như vậy, thằng nhãi Diệp Thanh lợi dụng việc công để trả thù riêng.

- Thật hay giả vậy, Mã Tiểu Linh là một thiên kim nghiêng nước nghiêng thành mà thích hắn sao?
- Đương nhiên rồi, hai người họ tay cầm tay rồi, chỉ thiếu mỗi cái kia kia thôi.
- Cái kia kia là cái gì thế?
- Cút, giả bộ ngây thơ cái gì chứ.
...
Trải qua ba ngày chiến đấu hăng hái, vụ việc ngộ độ thực phẩm cuối cùng cũng đã giải quyết xong, may mắn là, không có ai tử vong. Tất nhiên Diệp Thanh được Trương Hạo Bác vô cùng tán thưởng rồi, đồng thời, khả năng lãnh đạo, y thuật hơn người, cũng đã được những y bác sĩ của khoa cấp cứu đánh giá rất cao rồi.
Trịnh Tiểu Ninh bị bắt giam mấy ngày liền, cuối cùng cũng được trả tự do, quán ăn tất nhiên là không thể tiếp tục kinh doanh rồi, tiền bồi thường cũng đã hao tốn rất nhiều rồi, cũng may người như Lão Trịnh, tâm thái rất rộng rãi thoải mái, thấy con trai mình bình an vô sự, nên coi như không có việc gì xảy ra cả, lại tiếp tục nhiệt huyết trong công việc trong bệnh viện. Nhưng, việc gì đạt được thì cũng có mất đi, trải qua chuyện này, Trịnh Tiểu Ninh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, làm việc cũng đã biết cân nhắc kỹ càng, được sự giới thiệu của Lão Trịnh, vào làm việc trong một xưởng bào chế thuốc.
...
Trung tâm thẩm mỹ dương da- Spa- Đại Nghiên, ở đường Văn Oanh, thành phố Phù Liễu.
- Chị Hàn, quả thực rất xin lỗi, xảy ra chuyện này, chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi, nếu da của chị bị dị ứng, hay là thay tinh dầu khác xem thế nào?
Cô thư ký thân cận của Ninh Não Nhi là Trần Du, đang rất nho nhã lễ độ nói với một khách hàng đang vô cùng tức giận.
Vị khách này tầm hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo rất xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, nhìn khí chất có lẽ là một lãnh đạo, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn phần ngực có những nốt sởi đỏ mọc lên, cho dù cô ấy cố ý chê đi, nhưng nó vẫn dễ dàng lồ lộ ra.
- Tôi còn dám dùng tinh dầu của các người nữa sao?
Vị khách này rất tức giận nói:
- Cô cho rằng tôi bị điên sao, hay là thần kinh? Chỗ ngực của tôi nổi bao nhiêu nốt sởi đỏ như thế này, gần như hủy hoại dung nhan rồi, các người xem thế nào đi. Hừ, nếu không có câu giải thích hợp lý, tôi sẽ gọi điện cho đài truyền hình tới, sẽ đưa cái spa này ra ánh sáng.
- Chị Hàn, chị đừng nói như vậy mà, vụ việc này còn chưa điều tra rõ ràng mà.
Lời nói của Trần Du chưa dứt, vị khách đó lại cãi ầm ĩ lên, tâm trạng vô cùng kích động, kêu lên:
- Cái gì mà chưa điều tra rõ ràng chứ? Cái này còn cần phải điều tra sao? Ba ngày trước tôi dưỡng da ngực ở tiệm của các người, dưỡng xong thì nó trở thành thế này đó, không tìm các người tính chuyện thì tìm ai đây?
Trần Du nhíu mày lại, cười nói:
- Chị bớt giận một chút, chúng tôi cũng không nói là không chịu trách nhiệm mà, chị yên tâm đi, nếu thật sự sản phẩm của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ có những giải thích đảm bảo chị hài lòng.
- Giải thích thế nào đây?
Vị khách này lạnh lùng hỏi.
Trần Du đùi rất thon dài, mặc bộ đồng phục màu bạc, đeo một chiếc kính gọng màu đỏ, nhìn tương đối quyến rũ, cho dù thái độ của khách hàng có thế nào đi nữa, cũng không hề có thái độ phản bác đối phương, vẫn giữ vẻ điềm nhiên mỉm cười nói:
- Không biết chị có yêu cầu gì, nếu trong phạm vi cho phép của chúng tôi, chúng tôi nhất định cố gắng để chị hài lòng, dù sao, xảy ra chuyện này, không phải chúng tôi mong muốn, còn về phần chị nói cửa hàng chúng tôi làm ăn không chính đáng, thì hơi quá, chúng tôi là một trung tâm làm đẹp chuyên nghiệp có giấy phép đàng hoàng.

- Hừ, chuyên nghiệp cái gì chứ, làm phần da ngực mỹ miều của tôi ra nông nỗi này, nếu không chữa trị khỏi, thì sau này tôi làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa chứ
Trần Du nghie xong thấy có gì đó kỳ quái, phần da ở ngực có chữa khỏi hay không thì liên quan gì tới việc gặp gỡ người khác chứ? Có quần áo che rồi mà, có sao đâu.
Vị khách hàng này không biết là mình đang nói những lời không ăn nhằm gì với sự việc, tiếp tục nói:
- Rất đơn giản, các người phụ trách mời danh y tới khám chữa cho tôi, sau đó bồi thười mộ trăm ngàn tệ phí tổn thất tinh thần, và phí tốn thời gian quý báu của tôi, như vậy là ok.
- Một trăm ngàn tệ?
Nụ cười trên khuôn mặt Trần Du vụt tắt, thầm nghĩ, nếu tôi mà đồng ý với chị, thì chị Ninh Não Nhi sẽ bán luôn tôi đi. Bằng không chị ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để bồi thường chị chứ, nếu không, chắc bán luôn cả chị ấy đi sao? Chị ấy xinh đẹp hơn mình, có khi bán còn được giá hơn.
- Chị Hàn, cái này... cái yêu cầu này có vẻ cao quá.
Trần Du giật mình, vẫn cố nở nụ cười miễn cưỡng, nói, không còn cách gì, khách hàng là thượng đế mà, ai bảo mình là nhân viên phục vụ chứ.
- Cao cái gì chứ, thời gian của tôi không phải tiền bạc sao? Hơn nữa, cái bệnh này không biết có chữa khỏi được không nữa, nếu ngực của tôi thật sự bị hủy hoại, hoặc chữa khỏi, lưu lại rất nhiều vết sẹo, cho dù là một triệu tệ cũng không đủ đó, một trăm ngàn là còn rẻ cho các người rồi đó.
Trần Du buồn bực, rốt cuộc ai đang ăn vạ ai đây, nếu chúng tôi ăn vạ cũng không bằng được chị đâu, nhưng cứ nghĩ, người ta nói cũng có lý, phần ngực này là một trong những chỗ quan trọng nhất của người con gái mà, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ ảnh hưởng tới việc thành thân của người ta, lúc này nói:
- Việc này tôi cũng không thể tự quyết định được, chị xem, tôi cũng chỉ là một người đi làm thuê, hay là chị đợi, lát nữa bà chủ của tôi tới nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.