Thần Y

Chương 138:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 138 : Ba kế liên tiếp

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen


- Diêu Dao, Chu Giai Nghệ, Âu Dương Ninh Ninh, ba người các cô phụ trách khẩn cấp điều người di chuyển giường bệnh và vận chuyển các thiết bị như cây treo ống truyền dịch, bình dưỡng khí, tổ chức khu bệnh lâm thời.

-Thành Tiểu Công, Lý Chí Hoành, Dương Hiên Lâm, ba người các cậu phụ trách thành lập khu chuyên truyền dịch, thở dưỡng khí.

Hà Dục Phỉ, Ngô Viện Viện, Ngụy Tư Khỉ ba người các cô phụ trách quan sát nhịp tim của bệnh nhân, liên tục theo dõi điện tim đồ, nhịp tim, nhịp đập của bệnh nhân.



Diệp Thanh truyền đạt mệnh lệnh vô cùng rõ ràng có quy củ và hết sức nhanh chóng.

Đột nhiên, Diệp Thanh thấy lão Trịnh hai mắt đỏ đỏ đi tới, mặt tràn đầy nếp nhăn trên mặt còn vương một chút nước mắt, Diệp Thanh liên vội vàng kéo lão lại hỏi:
-Lão Trịnh, chú làm sao vậy? Kỳ thật, trong lòng hắn đã đoán ra mọi việc.

-Tiểu Ninh..., nó bị công an đồn Ngân Xuân bắt đi rồi
Chuyên gia khoa xương khớp Trịnh Thường Mẫn vẻ mặt buồn bã vừa nói xong đã khóc như mưa.

Diệp Thanh lập tức hiểu rõ sự việc. Trịnh Tiểu Ninh gây ra họa lớn như vậy không bị bắt đi mới là lạ. Nếu thật sự chết người phỏng chừng nửa đời còn lại Trịnh Tiểu Ninh phải sống ở trong tù. Từ trước đến nay Lão Trịnh luôn yêu chiều cậu con trai út này, làm sao không đau lòng chứ. Vì thế vội vàng an ủi nói:
- Chú đừng quá lo lắng , chỉ cần lần này không chết người thì mọi việc đều có thể giải quyết. Đội trưởng Vương Binh của phân cục công an Đông Hồ cũng có quen biết với anh Tiểu Ning, nhất định sẽ giúp đỡ.


- Vậy phải phiền cháu nhiều nhiều rồi.
Trịnh Thường Mẫn thở dài một hơi, thầm nghĩ, cho dù có người quen chiếu cố, chỉ sợ cũng không giúp được gì nhiều. Ít nhất thì nhà hàng cũng bị phong tỏa bồi thường và phải bồi thường viện phí. Hai thứ này không thể nào tránh được. Ôi,trước tiên mình phải chuẩn bị tìm người mượn chút tiền mới được. Chỉ mong Diệp Thanh có thê ngăn được cơn sóng dữ, ngàn vạn lần không có người thiệt mạng mới được.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện. Dù sao nếu để người bệnh biết bố của ông chủ bất lương kia ở đây, người nhà bệnh nhân chắc chắn sẽ xông lên xé xác ông ra. Tuy nói ăn thảo ô chính là do bọn họ muốn ăn, chắc chắn cũng có biết loại này có độc dược. Nhưng người nhà nhà bệnh nhân thì họ đâu có nghĩ được vậy .



Diệp Thanh và lão Trịnh ở hành khe khẽ nói nhỏ. Xa Xa, Trần Linh Linh và La Vĩnh Hoa hai người thấy vô cùng khó chịu.

- Hừ, anh ta đứng nói chuyện phiếm với lão Trịnh, trong khi chúng ta phải bận bù đầu, trên đời còn đạo lý nữa hay không chứ.Tên Diệp Thanh chết tiệt còn chưa chính thức lên làm phó chủ nhiệm đã uy phong vậy rồi.
Trần Linh Linh vểnh cái miệng nhỏ nhắn khinh thường than thở.

La Vĩnh Hoa cười lạnh nói:
- Đúng thế! Đã lên làm phó chủ nhiệm thì nên làm gương cho người khác. Chỉ đứng một chỗ nói thì ai mà chẳng nói được.

Trần Linh Linh đảo mắt, đột nhiên lôi kéo cánh tay La Vĩnh Hoa nhỏ giọng nói:
- Anh ta thích thể hiện như thế, hay là chúng ta giở trò phá anh ta khiến giấc mơ đẹp của anh ta thành cát bụi.

Người đàn bà, giọng nói nũng nịu, ngọt ngào làm cho người ta phải mê mẩn, nay lại ở khoảng cách gần như thế, còn nhẹ nhàng lay cánh tay La Vĩnh Hoa khiến cậu ta cảm thấy trời đất đều nhũn ra.

La Vĩnh Hoa nhìn gương mặt của Trần Linh Linh gần trong gang tấc. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, hồng hào mềm mại như thị quả vải vừa mới tách ra, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng. La Vĩnh Hoa nhìn cô ta ngẩn ngơ hỏi :
- Chúng ta phải làm thế nào? Em nói đi. “

Trần Linh Linh liền ghé vào tai La Vĩnh Hoa, nhẹ giọng nói:
- Em có ba kế liên hoàn. Kế thứ nhất chính là...

La Vĩnh Hoa nghe xong liền cười “ Hắc Hắc “




- Được rồi, tôi sẽ đưa mọi người qua bên kia truyền dịch!
Mai Song Song trong lòng khó chịu, rửa ruột cho một bệnh nhân, nhưng lười tiến hành đạo tả nên trực tiếp dẫn qua bên truyền dịch.

Người bệnh nàycũng là người sáng suốt, nhìn thấy các y tá khác đều rất lễ phép, làm việc đàng hoàng, mà y tá của mình lại vô cùng nóng nảy hơn nữa rõ ràng là lược bớt một công đoạn thì vô cùng không hài lòng nói:
-Tôi có phải tiến hành đạo tả hay không? Tôi thấy người khác đều làm.

Mai Song Song tức giận hét lên:
- Làm cái gì mà làm. Cô là y tá hay tôi là y tá ? Cô trúng độc nhẹ, chỉ cần tùy tiện rửa ruột là được rồi. Cô co biết thời gian của chúng tôi rất eo hẹp không?

Người bệnh nổi giận, nói:
- Cái gì mà tùy tiện rửa một chút thì tốt rồi? Rửa thì phải rửa sạch sẽ, cô rửa không sạch sẽ, chẳng lẽ để tôi phải chịu hậu quả. Cô có thái độ gì vậy. Gọi y tá trưởng của các cô tới. Ta muốn khiếu nại cô.

Mai Song Song cả giận:
- Vậy cô đi mà khiếu nại. Tôi cũng kệ xác cô.

Hai người cãi nhau lập tức kinh động người bên cạnh. Phương Xạ Lỗi khẩn trương chạy tới khuyên giải nói Mai Song Song bớt giận, đừng làm mọi việc náo loạn.

Mai Song Song khóc ròng nói:
- Anh trai em còn bị giam trong tù. Mỗi lần em đến thăm, anh ấy đều chửi tên Diệp Thanh kia ! Anh trai em bị anh ta hại thành như vậy, bây giờ anh ta lại còn lên làm phó chủ nhiệm, sau này sẽ tạo điều kiện cho Lý Tiểu Miêu sẽ đến ức hiếp em? Hu hu hu hu...

Thật ra, đều là do lòng dạ cô ta nhỏ nhen. Diệp Thanh có bao giờ ức hiếp cô. Cho cậu tiền ức hiếp cô ta cậu cũng không thèm..

Phương Xạ Lỗi vừa lau nước mắt cho Mai Song Song vừa an ủi nói:
- Không sao đâu, về sau anh sẽ chăm sóc em.

Mai Song Song nói:
- Anh sao. Ngay cả thân mình còn khó giữ.

Phương Xạ Lỗi lập tức im lặng nhưng trong lòng lại nghĩ xấu về Diệp Thanh:
- Diệp Thanh, kiểu gì cũng có một ngày nào đó tao sẽ vượt qua mày. Dẫm nát mày dưới chân tao.

Hiện giờ Diệp Thanh nắm quyền, hai người này tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cũng không có cách nào khác. Chẳng qua làm việc có chút buông thả, không chịu cố gắng, rất nhiều công việc không hoàn thành khiến người bệnh trách cứ.



An ủi lão Trịnh xong Diệp Thanh lại bắt đầu vội vàng cứu người, cậu tùy vào biến chứng của bệnh rồi sử dụng biện pháp đông y tương ứng chữa trị. Ví dụ có biến chứng của hệ thống thần kinh thì dùng đậu xanh, cam thảo mỗi loại 20g, dùng 200ml nước sắc để súc ruột. Khi có biến chứng loạn nhịp tim chậm thì dùng nhân sâm, cam thảo mỗi loại 10g, dùng 200ml nước sắc để súc ruột. Khi có biến chứng loạn nhịp tim nhanh thì dùng khổ sâm, cam thảo mỗi loại 20g, dùng 200ml nước sắc để súc ruột.Còn khi có biến chứng đau bụng thì dùng bạch thược, cam thảo mỗi loại 20g, dùng 200ml nước sắc để súc ruột.

Những thảo dược này bệnh viện tuy rằng có nhưng vì người bệnh quá nhiều,không đủ để dùng. Bởi vậy Diệp Thanh lại cử người đến cửa hàng đông y gần đó mua về một số lượng lớn mới đủ dùng.

Thấy không còn sớm, Diệp Thanh lại đi tìm Trương Hạo Bác trao đổi, hy vọng bệnh viện có thể điều động các phòng ban khác giúp đỡ. Trương Hạo Bác đồng ý, phân phó khoa hô hấp,khoa tiêu hóa và khoa thần kinh tới giúp đỡ phòng cấp cứu.

...

- Bản thân tôi tự trả tiền, sao lại phải nằm ở ngoài hành lang?

Diệp Thanh từ tòa nhà hành chính trở về, vừa mới lên đến tầng hai khoa cấp cứu thì từ xa xa nghe thấy ở một phòng bệnh tạm thời có người lớn tiếng kêu la, vì thế vội vàng chạy lại.

- Dạ, là thế này ạ, hiện giờ giường bệnh của khoa cấp cứu chúng tôi gần như kín hết rồi. Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải đề nghị anh chuyển phòng bệnh.
Âu Dương Ninh Ninh mỉm cười, kiên nhẫn giải thích với người bệnh.

Đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, để quả đầu đinh, trông có vẻ dũng mãnh, khi nói chuyện nước dãi bắn lung tung về phía Âu Dương Ninh Ninh:
- Chuyển phòng bệnh cũng không phải không được. Nhưng dù sao cô cũng phải cho tôi qua phòng khác, dựa vào cái gì mà bắt tôi chuyển ra hành lang nằm. Những người khác là bệnh nhân, tôi không phải là bệnh nhân hay sao? Chẳng lẽ tôi ít tiền hơn bọn họ?

- Anh ạ, hiện tại bệnh tình của anh gần bình phục rồi, nếu như không đồng ýchuyển ra hành lang thì bây giờ xuất viện cũng được.
Âu Dương Ninh Ninh nhún vai bất đắc dĩ nói.


- Cô nói vậy là có ý gì. Nếu có thể xuất viện, sao lúc trước không nói, bây giờ mới nói, cô coi cho tôi là lợn chắc?
Người đàn ông này không chịuNam tử không chịu thua coi người bệnh bị ngộ độc thức ăn trên hàng làng như không có, rất vô tình vô lý. Hắn ta mặt mày hồng nhuận, thoạt nhìn không giống người bình thường.

Lúc này, Diệp Thanh cũng đã đi tới, Âu Dương Ninh Ninh lập tức đem sự tình nói lại một lần.

Hoá ra, Âu Dương Ninh Ninh dựa theo chỉ thị của Diệp Thanh, những trường hợp không nguy hiểm có thể nhường chỗ cho người khác. Dù sao, phòng bệnh khoa cấp cứu tuy rằng có thể ở nhưng phần lớn chỉ để ở tạm thời. Trên nguyên tắc không thích hợp nằm dài hạn, hơn nữa thu phí cũng nhiều hơn các khoa khác một ít.

Nhưng bệnh viện Ngô Đồng kinh doanh rất tốt. Chỗ nằm viện sớm đã kín hết chỗ. gã đàn ông nếu được chuyển ra chỉ có thể ngủ ngoài hành lang. Bởi vậy, hắn sống chết không muốn, thiếu tý nữa là đã động thủ với Âu Dương Ninh Ninh

-Ngực ta còn đau! Ta sẽ không chuyển !
Nhìn thấy Diệp Thanh đi tới, gã đầu cua tức giận nói. Sau đó, không ngờ ôm lấy thắt lưng của mình, đôi mày rậm biến thành hình chữ “ 川 “ thoạt nhìn quả thật vô cùng đau khổ.

- Người này lại còn giả vờ nữa.
Âu Dương Ninh Ninh trong lòng khinh bỉ.

Nhưng Diệp Thanh lại cả kinh, hắn biết, bệnh tình người này đúng là đã tái phát.

- Đừng nhúc nhích, tôi đỡ anh lên giường nằm
Diệp Thanh mở khúc áo người bệnh ra, lúc này lấy ngân châm ra rất nhanh, tiêu độc, sau đó liền lập tức châm vào huyệt ở ngực “ Khích môn “ , “ Nội quan “ , “ Trung đình “ , “ Tử cung “ và nhiều đại huyệt khác, rồi nhẹ nhàng vê kim...

Người chung quanh lúc này cũng ý thức được, không thế nào ý, liền chăm chú nhìn.

...

Ước chừng một phút đồng hồ sau, gã đầu cua mới thở dài một hơi, mày giãn ra.

- Bác sĩ Diệp, cảm ơn anh!
Gã đầu cua nằm trên giường, vẻ mặt cảm kích nói.

Diệp Thanh nói:
- Không cần khách khí, đây là điều tôi nên làm. Kỳ thật, bệnh tình của anh, tôi biết. Là do nữa tháng trước bị tai nạn nên phải nhập viện. Hiện tại cơ bản đã bình phục có thể xuất viện. Tuy nhiên tốt nhất lưu lại bệnh viện quan sát một thời gian. Chỉ có điều phòng bệnh khoa cấp cứu chúng ta quả thật có việc gấp hơn nữa, phần lớn chỉ dùng tạm thời thôi không dùng cho nằm viện dài hạn. Anh xem...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.