Thần Y

Chương 134:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 134: Thương lê luyện thần quyết

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen








Hai người tranh luận, lập tức khiến rất nhiều người đến xem. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa. Mọi người cơm nước xong nhìn thấy có náo nhiệt tự nhiên đều cao hứng đi xem.

- Nghe nói Diệp Thanh đang cãi nhau với bác sĩ La mới đến.

- A! Ở đâu thế? Ở đâu thế? Làm sao tôikhông thấy nhỉ.

- Ngay tại phòng bác sĩ Trần. Chúng ta mau đến đó xem đi.

- Choáng, Diệp Thanh ghê vậy, nhanh như vậy mà đã động thủ rồi sao?. Theo tôi tên La mấp kia đáng bị đánh! Ỷ vào bối cảnh gia đình, ma mới bắt nạt ma cũ sao
Một vị bác sĩ có quan hệ vô cùng tốt với Diệp Thanh kích động la lên.

- Diệp Thanh cũng là vừa mới tới mà, năm nay cũng mới làm việc ở đây, cũng là ma mới thôi.

- Nói chung cũng tới sớm hơn tên La mập kia. Hơn nữa bất kể là đỡ đẻ hay là khám chữa bệnh từ thiện ở vùng núi, Diệp Thanh đều lập được những công lao to lớn, cậu ấy làm phó chủ nhiệm, ta mới tâm phục khẩu phục.


- Tiểu tử Diệp Thanh này nhân duyên rất tốt a. Rất nhiều người bệnh đều thích tìm hắn.

- Còn có nữ y tá nữa chứ.

...

Sự thật, khi đãqua hai ba người truyền miệng, thì sẽ sai lệch đi rất nhiều, khiến Diệp Thanh cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, khi bọn họ đi tới hiện trường thì phát hiện cũng không có khoa trương như trong tưởng tượng!

- Choáng. Tại sao hai người này lại cãi nhau. Còn có hai người bệnh đang chờ đây
Một bác sĩ hai bảy hai tám tuổi có vẻ khó chịu nói.

- Diệp Thanh, chúng ta ủng hộ cậu
Lý Tiểu Miêu và Mã Tiểu Linh nghe thấy tin tức ,đến ra sức ủng hộ Diệp Thanh.

- Hừ. Đồ đáng ghét.
Trần Linh Linh thấy Mã Tiểu Linh, liền tức giận, nhỏ giọng hừ nhẹ nói, hồn nhiên không biết trong mắt mọi người nàng đáng ghét hơn Mã Tiểu Linh nhiều. Mã Tiểu Linh tốt xấu cũng có mỹ danh “ Thanh thuần, soái khí, hào sảng “ .

Hại vi chuyên gia Trịnh Thường Mẫn và Cao Lệ Bình cũng bị kinh động , trước sau chạy tới hỏi Diệp Thanh rốt cuộc tại sao lại ra thế này!

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều. Nhóm bác sĩ lại không ai nhường ai, không chịu hành động gì khiến bố đứa bé sốt ruột nói:i:
- Các vị bác sĩ, các vị chuyên gia, rốt cuộc con gái tôi bị bệnh gì ạ? Các người mau tìm cách chữa trị cho nó đi. Con ta sắp không chịu nổi rồi.

Còn chưa kịp nói dứt lời, đứa bé lại “ ọe “ một tiếng, nôn khan. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng bừng nhăn nhó, hiển nhiên thống khổ vô cùng.

Mai Song Song khẩn trương lấy thùng rác sợ cô bé tiếp tục nôn làm bẩn sàn. Tuy nhiên, cô bé nôn khan một hồi rồi cũng nôn ra một chút mật vàng. Hiển nhiên, thức ăn trong dạ dày đã sớm nôn ra hết.

Bố cô bé ôm cô bé vỗ nhẹ sau lưng rất đau lòng nói:
-Bác sĩ, cầu xin các người. Mau mau cứu nó đi.

- Việc này không nên chậm trễ phải chữa trị ngay nếu không vô cùng nguy hiểm.

Diệp Thanh nhìn thấy không nỡ cũng không muốn tranh chấp với đám người La Vĩnh Hoa, lúc này bèn vén tay áo đi tới chuẩn bị châm cứu.

- Từ từ

Diệp Thanh đang định châm cứu thì có một âm thanh mềm mại nhưng tràn đầy tức giận vang lên. Mọi người ngay lập tức ngạc nhiên, lúc này còn chậm gì nữa.

Chỉ thấy Trần Linh Linh hai chân bắt chéo đang uống café bỗng nhiên đứng lên, nói:
-Tôi là bác sĩ khoa tiêu hóa, bệnh nhân này do tôi phụ trách. Cậu dựa vào cái gì mà khám và chữa bệnh? Cậu là người khoa này hay sao?

Diệp Thanh thầm nghĩ:
- Anh mày là nhân tài toàn diện, bệnh gì cũng có thể chữa được. Nơi nào cần ta thì ta đến giúp đỡ nơi đó, còn cần phải phân khoa hay sao.

Tuy nhiên những lời kiêu ngạo như vậy thì cậu cũng không dám nói ra. Nói cho cùng thì tình cảnh của cậu quả thật có chút khó sử, phòng khám bệnh riêng còn chẳng có, ngay cả mình thuộc khoa nào còn chưa xác định nữa là. Đây cũng là do lúc trước Hà Phẩm Dật không vừa mắt với cậu cố ý đùn đẩy để cậu không thể chứng minh khả năng của mình.

- Đúng vậy. Cậu dựa vào cái gì?
Mai Song Song ở một bên phụ họa.

Diệp Thanh nói:
-Vậy thì cô chữa đi. Tuy nhiên tôi nhắc nhở cô, đứa nhỏ này đã độc phát, dựa theo liệu pháp Tây y phải lập tức tiến hành rửa ruột. Chỉ tiêm Vị An Khang không thì không ổn

-Hừ. Ta xem bệnh khi nào thì cần người khác tới chỉ điểm sao. Cậui chưa đủ tư cách này nhé.
Trần Linh Linh khinh cười lạnh một tiếng liếc mắt nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh một cái rồi nói với La Vĩnh Hoa:
- Bác sĩ La. Ta tin tưởng y thuật của anh. Hay là mời anh tiếp tục khám bệnh đi.

Cô ả muốn lôi kéo cháu của cục trưởng cục y tế thành phố, nên lúc này tỏ ra tin tưởng hắn.Hơn nữa, Diệp Thanh là bạn trai của Mã Tiểu Linh , mà hắn lại là đối thủ của La Vĩnh Hoa, giống như Mã Tiểu Linh đối nghịch với mình thôi, lam sao mình có thể lương tay được chứ.

- Tốt lắm! Ta tới đây!
La Vĩnh Hoa tự tin cười trong lòng cực kỳ chắc chắc mình chẩn đoán đúng bệnh. Bệnh trạng của cô bé này so với mình nghiên cứu trước kia giống nhau như đúc, tuyệt đối sẽ không sai lầm, lúc này liền chỉ nói:
-Mai Song Song, dựa vào phương án vừa rồi của tôi mà thực hiện.

Mai Song Song lập tức hành động, dùng rượu rửa miếng bông lau lên cánh tay phải của cô bé. Diệp Thanh thật sự không chịu được lúc này đập bàn quát lớn:
- Các ngươi quả thực là độc ác. Lấy tính mạng người làm trò đùa hay sao . Ta nói các ngươi kiểm tra đàng hoàng, sao không nghe hả.

La Vĩnh Hoa ngạo nghễ nói:
-Ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi, ngươi là ai a. Ngươi nghĩ mình là phó chủ nhiệm sao? Ta tin tưởng ta chẩn bệnh đúng 100%. Mà ngươi nói là đông y ngay cả mạch cũng không thèm xem liền khẳng định ta sai lầm.

Diệp Thanh nói:
-Giờ cãi nhau không có ý nghĩa gì hết. Ngươi mau khẩn trương cứu người đi. Để càng lâu bệnh tình càng nghiêm trọng.

La Vĩnh Hoa nói:
- Ta không phải đang chữa trị sao. Là ngươi ngăn cản ta đó

Diệp Thanh nói:
- Ngươi trị không đúng, ta đương nhiên phải ngăn cản.

La Vĩnh Hoa cả giận nói: - Vậy ngươi chữa đi. Ta xem phương pháp ngươi , nếu không đem đi rửa ruột thì còn có cách nào nữa nào, làm sao để cứu con bé đây?.

Trong lòng hắn cười lạnh, ngươi tự cho là thông minh, đem bệnh tình đơn giảm trở nên phức tạp. Ta cũng không tin, ngươi là một đông y gà mờ, cũng chưa từng tiếp xúc với người bệnh làm sao có thể kết luận ta khám bệnh sai lầm.

Diệp Thanh đương nhiên mong còn không được nữa là , ngay lập tức động thủ.

La Vĩnh Hoa lúc này mới biết mắc bẫy của cậu, trong lòng hối hận không ngừng muốn đổi ý cũng đã muộn rồi. Quanh đây có quá nhiều người quan sát.

Hắn nén giận trong lòng lúc này nói thêm một câu:
- Người bệnh này coi như chúng ta tỉ thí y thuật nhé. Ngươi nếu chữa trị ngộ độc thức ăn thành công chức phó chủ nhiệm ta tặng cho ngươi. Nếu là trị không hết, hừ hừ, chắc không cần ta phải nói, cậu tự biết phải làm sao rồi đấy.

Lúc này hắn tràn đầy tức giận không ngờ hoàn toàn quên điều chú hắn căn dặn. Đối với Diệp Thanh nhất định không được đắc tội quá mức. Cho dù muốn tỷ thí cũng phải nể mặt hắn một tí.

Nghe nói như thế, Diệp Thanh không khỏi giận dữ, da mặt người này thật là dày. Kêu cái gì mà phó chủ nhiệm tặng cho ta? Chức danh đó vốn chính là của ca ta rồi còn bày đặt này nọ..

-Nào, nào, để tôi đến xem nào.
Diệp Thanh liếc nhìn La Vĩnh Hoa thật sâu một cái. Ánh mắt linh hoạt, sắc bén híp lại nhìn tên béo khiến hắn giật mình kinh hãi.


- Cô bé, đưa tay đây ta anh bắt mạch cho nàoi.
Diệp Thanh đi đến bên người cô bé, nắm lấy tay cô bé, dịu dàng nói.

- Cái này...
Bố cô bé có vẻ do dự. Vừa rồi ông ta cũng nghe nói, bằng cấp của tên tiểu tử này không ra gì, lại còn trẻ măng thế kia. Nếu là đông y chỉ sợ hiệu quả chậm , không biết chừng chưa chữa xong thì con mình đã không ổn rồi..

Diệp Thanh thân là thầy thuốc, cực kỳ hiểu rõ tâm tình người nhà bệnh nhân. Nói nãy giờ làm sao không biết bố cô bé này trong lòng đang suy nghĩ điều gì, lúc này tự tin tươi cười, thản nhiên nói:
- Anh yên tâm, nửa giờ, anhchỉ cần cho ta nửa giờ, ta có thể trả lại cho anh một tiểu công chúa khỏe mạnh.

Mã Tiểu Linh cúi xuống sờ đầu cô bé tươi cười sáng lạn dịu dàng nói:
- Em bé, tin tưởng chị nhé, anh trai này nhất định sẽ rất nhanh chữa khỏi cho em
Nhìn vẻ ngoài xinh xắn, lại rất có duyên trong việc an ủi những đứa trẻ như vậy, nên cô bé kia cũng có chịu đau, gượng cười..

Lý Tiểu Miêu cũng nói:
- Anh à, anh cứ yên tâm, bác sĩ Diệp tuy rằng còn trẻ, nhưng y thuật rất cao. Ở bệnh viện Ngô Đồng cũng rất có danh tiếng.

Những người khác quen biết Diệp Thanh đều khen Diệp Thanh y thuật không tầm thường có thể yên tâm chữa trị.

Có lẽ là bị mọi người tác động hay do nụ cười tự tin cuốn hút của Diệp Thanh. bó cô bé cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

- Tiểu tử này sao nhân khí lại tốt như vậy.
La Vĩnh Hoa phát hiện, không ngờ số người ủng hộ Diệp Thanh lại nhiều hơn hắn tưởng rất nhiều. Buổi sáng đám người Phương Xá Lỗi, Mai Song Song , Trần Linh Linh vừa khiến hắn trở nên tự tin và tự đắc bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

...

Ngay tại bên trong khoa tiêu hóa. Mã Tiểu Linh đem cô bé lên giường, sau đó kéo gièm che. Che tầm mắt của mọi người, sau đó c.ởi sạch quần áo của cô bé. Diệp Thanh thì đem kim châm tới. Tất cả tổng cộng khoảng 28~30 kim châm cứu. Dưới sự phối hợp của Mã Tiểu Linh, dùng rượu trên miếng bông để tiêu độc. Sau đó liền dọc theo phương 45 độ cột sống đem kim châm cứu theo thứ tự đâm vào Đốc du, Cách du, Can du, Đảm du, Tỳ du, Vị du của cô bé, tất cả những huyệt vị châm sâu 0.6 thốn, châm vào huyệt đạo không có sai sót gì, lực châm cung rất hài hòa.

- Có đau không, tiểu muội muội?
Nhìn thấy tiểu nữ hài xinh xắn toàn ngân bị châm, Mã Tiểu Linh thấy đau lòng. Lúc này, che mắt của cô bé lại không để cô bé nhìn thấy.

Không ngờ cô bé lại lắc đầu, lại có chút hưng phấn nói:
-Không đau, hơi lạnh lạnh , rất thoải mái.

Diệp Thanh vẻ mặt âm trầm. Châm pháp này chính là “ Thương lê Thần Châm “ chiêu trừ độc. Chiêu này vô cùng sâu sắc, huyền diệu. Bắt buộc phải dùng nội lực để châm cứu. Hắn mới học “ Thương lê luyện thần quyết “ đạt được sơ thành. Nội kình không thông suốt với ngân châm, thi triển ra vô cùng vất vả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.