Thần Y

Chương 122:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 122: Quần áo đều bị xé nát hết rồi

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen








Không biết đã cùng nhau trải qua bao lâu rồi, An Tiếu Trúc cũng dần dần bừng tỉnh sau giấc mộng đẹp, cô mở mắt ra, nhìn khung cảnh trong này rất kỳ lạ và đẹp đẽ, những bãi cỏ xanh mượt và bằng phẳng trải dài vô tận, những cảnh tượng như vậy chắc chỉ có trong phim mới có được, sống ở một thành phố thì làm sao được tận hưởng không khí trong lành này chứ.

- Oa, không khí thật trong lành mát mẻ, như thấm vào ruột gan mình vậy. Tôi đang ở đâu vậy nhỉ/


An Tiếu Trúc bỗng có chút thất thần, động chân chân, bỗng cảm thấy phía dưới vẫn nóng bỏng và đau đớn, ngồi dậy xem, thấy chỗ đó của mình, trước kia trắng trẻo nõn nà bao nhiêu bây giờ nhìn thảm quá, lại dính nhơm nhớp nữa, lại còn vương chút máu nữa, lập tức, những cảnh tượng lúc trước liền hiển hiện như một bộ phim được quay lại vậy, bỗng chốc đọng lại trong đầu cô những cảnh tượng vô cùng rõ ràng và sinh động, khiến cô khó mà quên nổi.

An Tiếu Trúc tự nhiên thấy rùng mình, quay đầu tìm, quả nhiên thấy Diệp Thanh đang không mảnh vải che thân nằm ở cách chỗ cô không xa, thấy c.ậu nhỏ của Diệp Thanh vẫn dựng đứng lên, như muốn vươn lên trời xanh vậy.

- A...!
An Tiếu Trúc như nhìn thấy ma vậy, kêu thét ầm ĩ, âm thanh vang dội, giống như phượng hót vậy.

Khiến Diệp Thanh cũng đang trong giấc mộng đẹp bừng tỉnh, giật mình nhảy lên.

- Cô, cô, cô là ai vậy?

Diệp Thanh đứng dậy, thấy một người con gái không mảnh vải che thân đang ngồi trước mặt mình kêu thét, lúc đó đờ đãn ra, lúc lâu sau mới định lại thần, sau đó, như ma xui quỷ khiến, lắp ba lắp bắp hỏi.

- Tôi giết... giết ngươi!
An Tiếu Trúc hoàn toàn quyên mất rằng mình đang không có mảnh vải nào che thân cả, như một nàng tiên cá nhảy xuống nước vậy, lao vào Diệp Thanh mà đánh.

Ngọc thể của cô rất thon dài, chiếc eo rất mê hồn, khuôn mắt đỏ hồng, đôi g.ò bồng thì khỏi phải nói rồi, đẹp mê hồn, lúc này An Tiếu Trúc mới nhận ra mình đang không mặc gì, vội lấy tay che những chỗ nhạy cảm lại.

- A!

Trước kia Diệp Thanh còn là trai tân, đêm qua cũng là do thần trí không được tỉnh táo cho lắm, căn bản không biết tối qua mình đã làm gì, chưa gặp phải tình huống này bao giờ, lúc đó liền kêu lên một tiếng kinh ngạc, mắt trợn tròn lên, nhìn mà ngất ngây.

Thực ra, cho dù không nhìn thì cũng thật đáng tiếc, làm sao mà có người đẹp nud3 đứng trước mặt mình như vậy được, nếu không nhìn thì còn gì là đàn ông nữa. Không vồ vập vào là may lắm rồi.

Mắt Diệp Thanh trợn tròn lên, hoàn toàn quên mình đang làm gì, cơ thể có duy nhất một chỗ là đang động đậy, đó chính là c.ậu nhỏ của c.ậu, tuy chỉ ngóc lên mà như kiếm rút ra khỏi bao vậy, lại không có gì cản trở nên lát sau đã ngóc thẳng lên và to đùng.

- Tôi phải giết c.ậu!
An Tiếu Trúc kêu lên, tay chân múa may, giống như con cáo mẹ đang tìm con đực vậy, lúc sau đã đ.è Diệp Thanh xuống đất rồi. Sau đó miệng liền cắn, tay thì véo, beo, bóp... tiếc là không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thanh luôn được.

- Cô làm cái gì thế? Thần kinh à?
Vết thương cũ ở vai Diệp Thanh còn chưa lành, lại một lần nữa bị An Tiếu Trúc cắn chảy máu ra, suýt chút nữa thì cắn nát vai c.ậu rồi, trên ngoài chỗ nào cũng có vết cào cấu của An Tiếu Trúc, cảm thấy rất đau rát, không khỏi tức giận, liền đẩy cô ra, mắng.

- Cái gì? Không ngờ c.ậu lại dám chửu tôi là thần kinh sao? Bà sẽ liều với mi.
Không biết An Tiếu Trúc lấy chút sức lực từ đâu, liền nhảy lên, lao vào Diệp Thanh, tuy cảm xúc vừa bị kích động mà có động lực lao lên như vậy, chắc hẳn ngày thường cũng thích vận động.

- Bốp!

Diệp Thanh đúng là vô dụng, lại một lần nữa bị một người con gái đ.è xuống đất, không biết là cố ý hay là thật sự không phản ứng kịp.

- Bà sẽ liều với mi. Bà phải bóp ch.ết mi!
An Tiếu Trúc tóm lấy ngực Diệp Thanh, dùng lực bóp mạnh, rồi lấy móng tay cấu mạnh vào.

Cô bé này quả thật không nể tình gì cả, Diệp Thanh liền phản kháng, hai người liền lăn lộn trên bãi cỏ mà đánh nhau.

Hai người lại đang lõ.a thể, thân thể không khỏi có chút va chạm, hai người vần nhau, Diệp Thanh cảm thấy có một cảm giác rất lạ, cái đó gọi là: đau nhưng mà sướng, đúng là vô sỉ, vô sỉ quá.

- Tôi phải cắn ch.ết c.ậu!
An Tiếu Trúc trong lúc nằm ở trên, đ.è mạnh Diệp Thanh xuống đất, há miệng cắn và hầu Diệp Thanh.

Lần này thì Diệp Thanh tức giận hẳn, chỗ hầu là chỗ rất yếu ớt đâu phải muốn cắn là cắn được, nhưng tiếc rằng tay đang bị đ.è phía sau, trong lúc đó một tay thì bị đ.è sau lưng, tay còn lại thì đang ngăn đôi tay của Diệp Thanh đang cấu véo khắp người c.ậu, lúc đó không còn cách nào khác, dùng eo ưỡn lưng lên để An Tiếu Trúc ngã ra.

Lúc đó chỉ nghe thấy tiếng nước từ đâu bắn lên khắp nơi.

Lập tức, hai người khự lại không động đậy gì, giống như thời gian ngừng trôi vậy, bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, An Tiếu Trúc kêu lên một tiếng, nhảy ra, ngồi sụp xuống một chỗ, ôm đầu khóc.

- Cái này... không phải tôi cố ý đâu.

Diệp Thanh ngượng ngùng nói.

- Oa oa oa ....

An Tiếu Trúc không còn kêu gào nữa, lập tức ôm lấy thân thể mình, che những chỗ nhạy cảm lại, rồi cúi đầu khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc.

Bình thường Diệp Thanh sợ nhất con gái khóc, chẳng biết phải làm thế nào nữa, lúc đó đầu bắt đầu hồi tưởng lại, liền đoán ra nguyên nhân của chuyện này, lập tức cảm thấy áy náy, đi tới, nhẹ nhàng nói:
- An tiểu thư, xin lỗi nhé, tôi cũng không biết vì sao mình lại thế nữa.

- Oa oa oa...
An Tiếu Trúc không thèm để ý gì tới c.ậu, như không nghe thấy c.ậu nói gì, chỉ khóc thút thít, khóc đến nỗi giọng khàn mất rồi, Diệp Thanh không biết phải làm thế nào chỉ biết đứng một bên, những d.ục vọng trong người đã tiêu tan từ lâu rồi.

C.ậu đứng vậy một lát, cảm thấy không được tự nhiên lắm, không mặc gì cứ đứng vậy trông kỳ lắm. Vội chạy đi lấy chiếc áo phông, quần l.ót, quần bò của mình mặc vào, rồi lại đi tìm quần áo cho An Tiếu Trúc, vừa nhặt lên, lập tức sửng sốt.

Đây còn gì là váy nữa, đã xé toách thành ba bốn mảnh rồi, lúc đó thấy vô cùng áy náy thầm nghĩ: bản thân mình cũng thật dã man, An tiểu thư là một thiên kim tiểu thư, là lá ngọc cành vàng, hơn nữa mới có mười bảy mười tám tuổi, sau mình lại làm vậy được chứ.

Cười khắc khổ, lắc lắc đầu, bụng nghĩ lần này oan nghiệt rồi, không biết phải làm thế nào để giải quyết hậu quả, mau tìm quần l.ót và áo l.ót xem còn nguyên không, nhưng cầm lên thì đều thấy rách nát hết rồi, làm sao mặc được nữa.

- Lần này thì nguy rồi, không có quần áo thì làm thế nào bây giờ? Chúng ta làm sao mà rời khỏi đây chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.