Thần Y

Chương 102:





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 102: Tinh vi

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen




- Phân thì phân, tôi hoàn toàn đồng ý.
Diệp Thanh thản nhiên cười, thản nhiên nói.

Lời này nói ra, bỗng mọi người chẳng nói gì nữa, không thể ngờ được, người ôn hòa như Diệp Thanh lúc này lại trở lên mạnh mẽ như vậy chứ.

Tuy Diệp Thanh cũng đồng ý, nên trong nội bộ đội khám từ thiện kia cũng có không ít mâu thuẫn, hai người lão luyện là Hàn Hưng Dân và Tương Xuân Yến cũng ngại không nói gì nữa, cho nên đội khám từ thiện được chia là hai đội.

- Được!
Hà Phẩm Dật nhếch mép cười, nói trước:

- Đội khám từ thiện của chúng ta tổng cộng có 8 bác sĩ, 6 y tá, và 4 bác sĩ sét nghiệm, 2 phóng viên, đều là số chẵn cả, nên rất dễ phân. Như vậy đi, tôi dẫn đầu một đôi, Hoàng Húc Quân, Bạch Tinh, Mtl, theo tôi...

- Không được!

- Không được!

Hà Phẩm Dật còn chưa nói dứt lời, đã có hai người phản đối vang lên, đó chính là Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh!

Hai người cùng mở miệng nói cùng lúc, khiến mọi người đều thấy kỳ lạ.

Tương Xuân Yến vẻ mặt tươi cười, thầm nghĩ “ Hai đứa này, chắc tám phần là một đôi rồi!”

Hoàng Húc Quân ngẫm nghĩ thầm nói “ cái tên Diệp Thanh hâm hít này, dám cướp người trong mộng của chủ nhiệm Hà sao? “

Bạch Tinh kinh ngạc thầm nghĩ “ Gì thế này? Hai người này yêu nhau sao? Một trong hai bông hoa đẹp nhất của bệnh viện Mã Tiểu Linh đã có chủ rồi sao? Nếu tin này mà truyền về bệnh viện, thì sẽ chấn động cả bệnh viện mất thôi, không biết sẽ có bao nhiêu anh em sẽ mất ăn mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy phải gạt nước mắt đi đâu. Thảo nào mình thấy mấy ngày này thấy hai người họ cứ thế nào ý, hóa ra là có ý đồ cả, chỉ thương cho anh mình thôi, vẫn muốn phát triển tình cảm với Mã Tiểu Linh nữa chứ, lần này thì thảm rồi. Mẹ kiếp, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi!

Lý Tiểu Miêu che miệng cười rồi thầm nghĩ “ thât không tưởng tượng nổi, cái tên Diệp Thanh này, không có động tĩnh gì, mà đã chiếm được trái tim của bác sĩ Mã rồi sao, không biết quan hệ của bọn họ tiến triển đến đâu rồi nhỉ, không biết đã lên giường với nhau chưa nữa?

An Tiếu Trúc vẻ không tin nổi nhìn Mã Tiểu Linh, thầm nghĩ “ Cái tên tiểu tử kia có gì tốt đâu cơ chứ, chị Tiểu Linh lại là người thế này, không ngờ lại phải lòng hắn chứ. Không được, không được, hôm khác mình phải giới thiệu cho chị Tiểu Linh một người khác tuấn tú đẹp trai, giàu có hơn nhiều, chắc chắn sẽ hơn cái tên họ Diệp kia trăm lần. Nhất định phải làm như vậy, để người khác cướp mất tình yêu của hắn, chắc hắn chết đi còn hơn.

An Tiếu Trúc ngẫm nghĩ, những kiểu thất tình của Diệp Thanh sau này như khóc lóc van xin, nhảy lầu, treo cổ tự tử mà chết.


...

Sắc mặt Hà Phẩm Dật càng lãnh đạm, bụng thầm chửi “ Mẹ kiếp, cái con tiện nhân này, đúng là phu xướng phụ tùy.”

Thấy những ánh mắt của mọi người, hoặc ngưỡng mộ, hoặc đố kỵ, hoặc oán hận... Khuôn mặt Diệp Thanh bỗng ửng đỏ lên, nhưng vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, rất điềm tĩnh nói:
- Tôi và bác sĩ Mã mấy ngày gần đây phối hợp rất ăn ý, tôi muốn cùng đội với bác sĩ Mã!

Tuy khuôn mặt cậu ấy ửng đỏ như đít khỉ vậy, nhưng lời nói cũng rất lanh lãnh và rõ ràng, không có chút gì là ngượng ngùng cả, trái lại còn rất khí thế nữa.

Mã Tiểu Linh thấy vậy nên rất vui mừng, lúc đó cũng phụ họa vào cười nói:
- Đúng vậy, tôi và Diệp Thanh cùng một khoa, trong công việc bình thường cũng hợp tác với nhau, nếu phân tổ hành động, thì tôi muốn cùng tổ với cậu ấy, nếu không thì tôi sẽ không đồng ý phân tổ đâu.
Trong lời nói có vẻ rất kiên định.

Hai người đều biểu lộ thái độ trước đám đông, Hà Phẩm Dật cũng không biết nói gì, chỉ biết nuốt bồ hòn làm ngọt rồi khua tay nói:
- Nếu đã như vậy, thì mọi người tự phân tổ đi, ai muốn theo tôi, thì đứng về phía tôi, ai muốn theo Diệp Thanh thì đứng về phía cậu ấy.

Hắn tin rằng, bản thân là người lãnh đạo đội khám từ thiện này, trong bệnh viện lại là một chuyên gia trẻ tuổi kiết xuất kiêm quản lý nhan tài, tiền đồ vô lượng, chắc mọi người sẽ đều đứng về phía mình mà thôi, tới lúc đó xem Diệp Thanh sẽ làm thế nào.

Nhưng lời này vừa nói xong, hắn lập tức thấy hối hận, làm như vậy chẳng phải để cho Diệp Thanh là thủ lĩnh một đội sao? Đồng thời cũng có chút kinh hãi mơ hồ, từ lúc nào mình lại coi Diệp Thanh là đối thủ ngang hàng với mình chứ? Điều khiến hắn buồn bực chính là, những người khác tuy không có ai có ý kiến gì, thì chắc chắn sẽ theo sự phân tổ đó mà làm thôi.

Rất nhanh, mọi người cùng hành động, phía sau Diệp Thanh có tới bốn bác sĩ, đó là bác sĩ sản phụ khoa Mã Tiểu Linh, chuyên gia phụ sản Tương Xuân Yến, bác sĩ ngoại khoa Đổng Kế Khải, bác sĩ nội khoa Hàn Hưng Dân, ngoài ra còn có năm y tá, bốn bác sĩ sét nghiệm, dường như toàn bộ nhân lực đều đứng về phía cậu.

Diệp Thanh có chút cảm động, mình có tài đức gì, mà nhiều người ủng hộ như vậy.

Bên phái Hà Phẩm Dật chỉ có hai bác sĩ, bác sĩ nhi khoa Hoàng Húc Quân, bác sĩ ngoai khoa Bạch Tinh, và một y tá thầm yêu trộm nhó Hà Phẩm Dật.

Lần này, Hà Phẩm Dật thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi, ngụm nước bọt trong miệng cố nuốt vào, nhưng bị nghẹn ho tới tấp.

Tương Xuân Yến là một chuyên gia lão thành, tuổi cũng lớn nhất, cũng có chuýt suy tư, liền đi về phái Hà Phẩm Dật cười nói:
- Tôi qua bên chủ nhiệm Hà vậy, như vậy thì có đủ các khoa nội, ngoại, nhi, phụ. Bên Diệp Thanh cũng thế, có đủ các khoa luôn, nhưng Diệp Thanh lại là bác sĩ đông y, nhưng cũng có am hiểu về nhi khoa.

Nói xong, rồi nháy mắt cho hai bác sĩ sét nghiệm tuổi còn trẻ, hai vị này cũng hiểu ý nên nhập tổ với Hà Phẩm Dật.

Hà Phẩm Dật vẫn ho không ngớt, hắn không bao giờ ngờ được, tên tuổi của mình như vậy mà lại ê mặt như vậy, mắt đỏ lòe lên, nghĩ bụng “ thằng khốn Diệp Thanh, sớm muộn ông mày cũng cho mày biết tay, lại còn Mã Tiểu Linh nữa, con tiện nhân này, không c.ởi sạch quần áo trên người cô, chiếm đoạt được cô thì ông mày không phải họ Hà nữa.”

Nhưng, điều khiến hắn vui mừng duy nhất chính là, hai phóng viên đều đứng về phía hắn.

Vị phóng viên nhiều thâm niên kia trưng cầu ý kiến hỏi An Tiếu Trúc:
- Tiểu An, chi bằng em qua tổ của Diệp Thanh đi, tôi ở tổ chủ nhiệm Hà được rồi.

- Ai thèm cùng tổ với tên tiểu tử thối kia chứ, tôi hận không thể cắn cho hết một miếng.
An Tiếu Trúc hừ một tiếng rồi nói thầm, rồi đưa ánh mắt nhìn về Diệp Thanh.


- Cài này...
Lưu Châu Lệ làm khó cô ấy rồi, tuy An Tiếu Trúc là đệ tử của cô ấy, nhưng gia thế vọng trọng, mình cũng chẳng dám đánh dám chửi gì cả, nếu mình qua tổ Diệp Thanh thì lại đắc tội với Hà Phẩm Dật, gì gì Hà Phẩm Dật cũng đã giúp đỡ mình nhiều rồi.

Đúng lúc đó, có người đứng ra giải vây giúp cô, Mã Tiểu Linh cười hi hí chạy tới, cầm tay An Tiếu Trúc, vừa lôi cô ấy về phái tổ Diệp Thanh và cười nói:
- Tiếu Trúc à, qua cùng tổ với chị đi, dù gì hai chị em mình cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau mà.

- Em không đi. Em không thích cùng tổ với tên họ Diệp kia đâu.
An Tiếu Trúc nụng nịu bĩu môi nói.

- Hừ, báu lắm ý!
Hai mắt Diệp Thanh nhìn lên trời, thầm nói.

- Cậu!
Lập tức An Tiếu Trúc tức giận, từ nhỏ tới lớn, ai là không coi mình là công chúa chứ, như mặt trăng được các vì sao bao quanh vậy, chỉ có mỗi tên ghê tởm này mới có thái độ đó với mình.

Mã Tiểu Linh trợn mắt với Diệp Thanh, rồi lôi An Tiếu Trúc cười nói:
- Đừng đôi co làm gì với nhưng người đó làm gì, coi như em qua tổ chị cho vui thôi.

Mã Tiểu Linh cố khuyên can, lại thêm Lý Tiểu Miêu chạy tới khuyên nhủ, An Tiếu Trúc không nói lại hai người nên miễn cưỡng đi về phái Diệp Thanh.

Chỉ thấy ánh mắt của Diệp Thanh cũng không hề hoan nghênh mình.

- Nếu không nể mặt chị Tiểu Linh, bản cô nương sẽ không bao giờ cùng tổ với cậu đâu. Hừ, cẩn thận ngòi bút của bản cô nương, viết ngươi không ra gì đó.
An Tiếu Trúc khẽ nghiến răng, nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.