Thần Võ Chiến Vương

Chương 91: Huyết Bức




Giang Thần và Văn Tâm còn đang kinh ngạc vì Cao Thần Dật nói ra tên và thân phận của bản thân thì lại nghe được một câu nói như vậy, vẻ mặt của hai người trở nên rất là kỳ quái.
- Thói hư tật xấu?
Giang Thần nheo mắt lại, cân nhắc lời này.
Nghe lời này rất giống như Cao Thần Dật là người cao cao tại thượng, mà Giang Thần chỉ là người bình thường gặp vận may, căn bản không thể so sánh được với hắn.
Quả thực Cao Thần Dật cũng đang nghĩ như vậy.
Có thể lên trên Công tử bảng, ngoại trừ hai thứ tướng mạo, khí chất này ra còn có dòng dõi, tuyệt đối phải là người của đại thế gia hàng đầu Hỏa vực.
Cao gia, phù hợp với điều kiện này.
Đây là gia tộc cổ xưa mà lại mạnh mẽ, cũng đã có mấy trăm năm lịch sử ở Hỏa vực.
Cảm giác ưu việt của Cao Thần Dật chính là đến từ thứ này, thậm chí hắn còn cho rằng máu chảy xuôi ở trong cơ thể của hắn còn cao quý hơn so với người khác. Mà Giang Thần ở trong mắt của hắn lại không khác gì tiện dân cả.
- Thần thức, chính là thần thông mà Thần du cảnh mới có thể ngưng tụ thành. Chỉ có điều cũng chỉ có Tụ nguyên cảnh có lực lượng tinh thần mạnh mẽ mới có thể làm được.
Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Sở Lạc bên cạnh, nói:
- Ví dụ như Sở cô nương và ta vậy.
- Cho nên? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này chỉ có hai Tụ nguyên cảnh như các ngươi mới có thể ngưng tụ ra thần thức hay sao?
Giang Thần cười lạnh nói.
Đối với sự trào phúng của Giang Thần, trong mắt Cao Thần Dật hiện lên vẻ khinh bỉ, hắn nói:
- Có điều thần thức của Tụ nguyên cảnh không có cách nào so sánh được với Thần du cảnh. Phải chịu hạn chế rất lớn, trong quáng động này rất tốt, hơn nữa chúng ta lại có nhiều người như vậy, bằng vào thần thức của ngươi, căn bản không thể vẽ ra được địa đồ.
Hắn ở trong tối chỉ ra Giang Thần dựa vào dấu ấn của đội ngũ Sở Lạc thì mới có thể làm được chuyện này. Một lời lập tức đánh trúng chỗ yếu.
- Không sai! Nếu không tại sao đội ngũ chúng ta phải để lại dấu ấn cơ chứ?
Sở Lạc phản ứng lại, hét lớn một tiếng.
- Nói cho cùng, cũng chỉ là một tờ địa đồ mà thôi.
Sa Ưng thực sự không nghĩ ra có cái gì để gây ra náo động như vậy.
Chỉ có điều, nhìn thấy phản ứng của Cao Thần Dật và Sở Lạc, nếu như Giang Thần không giao tấm địa đồ kia ra thì bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Thực sự là buồn cười, ta còn tưởng rằng nhân vật trên Công tử bảng có thể nói ra lời nói ra sao. Thế nhưng không nghĩ tới lại là những lời hoang đường bực này. Ngươi và Sở Lạc thì có gì khác nhau chứ? Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận ta không có cách nào dựa vào thần thức của mình để vẽ ra địa đồ chứ?
Trên mặt của Giang Thần cũng không hoảng loạn, lại còn tỉnh táo phản bác.
Cao Thần Dật cười lạnh một tiếng, nói:
- Thần thức của Tụ nguyên cảnh muốn vẽ ra địa đồ, như vậy cần phải có kinh văn tương đương với công pháp Thiên cấp.
Những chữ sau hắn không nói tiếp, chỉ là ý cười càng đậm, ý tứ rất rõ ràng.
Thứ như vậy, một tiện dân như hắn cũng xứng nắm giữ hay sao?
Lời của Cao Thần Dật rất chói tai, nhưng nghe qua cũng có đạo lý, lại thêm danh vọng của hắn, cho nên lập tức được không ít người tán thành.
- Ngươi nói vậy, chẳng lẽ có chứng cớ gì sao?
Văn Tâm nói.
- Còn cần chứng cứ sao? Được, vậy để hắn để chứng minh thần thức của mình đủ mạnh đi.
Sở Lạc nói.
- Các ngươi nói vậy là có ý gì? Các ngươi chỉ trích một người có tội mà bản thân lại không đưa ra được chứng cứ. Trái lại các ngươi lại còn bảo người khác chứng minh mình trong sạch? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi một người ở trên Công tử bảng, một người ở Mỹ nhân bảng hay sao?
Mạnh Hạo phẫn nộ, trước đó hắn rất ngóng trông đối với Công tử bảng và Mỹ nhân bảng, thế nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn lại phát hiện ra không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn.
Sở Lạc cũng ở trên Mỹ nhân bảng.
Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với lập trường của bản thân. Hắn đứng bên Giang Thần cho nên mới nghĩ vậy. Mà những người khác có thể sẽ không nghĩ như vậy.
Bọn họ nhìn thấy Giang Thần trầm mặc, lại còn tưởng rằng Giang Thần đang chột dạ.
- Một Tụ nguyên cảnh như hắn làm sao có khả năng ngưng tụ ra thần thức cường đại như vậy chứ, nhất định là dựa vào dấu ấn của người khác mà làm ra.
- Đúng vậy, ngay cả đệ tử Phù Không đảo cũng phải sử dụng dấu ấn, hắn dựa vào cái gì mà không cần cơ chứ?
- Quả nhiên là người từ địa phương nhỏ đi ra.
-...
Ở trong những tiếng nghị luận này, Cao Thần Dật mỉm cười không nói, ánh mắt không tên khiến cho người ta rất không thoải mái, rất giống như hắn đang ở trên cao nhìn xuống một con kiến ở phía dưới.
- Đừng có nghĩ mình ưu việt như vậy, địa đồ này, ta sẽ không giao.
Giang Thần nói.
- Ngươi còn dám mạnh miệng?
Sở Lạc cực kỳ bất mãn, theo nàng thấy, hiện giờ Giang Thần nên chịu thua mới đúng.
- Sở cô nương, không quan trọng lắm đâu. Một tờ địa đồ, cứ để hắn cầm đi đi, nếu như quá náo động sẽ làm lỡ hành trình, cũng không đáng để làm chuyện này.
Cao Thần Dật nói.
Lời này đã thuyết phục được Sở Lạc, nàng rất không cam lòng liếc mắt nhìn Giang Thần.
Bỗng nhiên, nàng nhìn về phía Cao Thần Dật, nở nụ cười nhợt nhạt, rất tao nhã gảy sợi tóc trên trán, nói:
- Đa tạ Cao công tử giúp đỡ, nhân vật trên Công tử bảng, quả thực không giống như một số nhân vật nhỏ nhoi.
- Khách khí rồi. Đây chỉ là việc nhỏ, không đáng gì.
Cao Thần Dật nhún vai một cái, quay trở lại cùng nàng.
Giang Thần bảo vệ địa đồ, chỉ có điều, chuyện này khiến cho ấn tượng của hắn ở trong lòng mọi người đã rơi xuống tận đáy vực.
Ai bảo Cao Thần Dật là người đứng thứ tám trên Công tử bảng, Sở Lạc là người đứng thứ sáu trên Mỹ nhân bảng cơ chứ?
Tiếng tăm còn ở đó, ai lại đi tin Giang Thần chứ?
- Nếu như đưa cho nàng từ đầu, như vậy chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?
Ngay cả Sa Ưng cũng oán giận một tiếng, Giang Thần làm ra chuyện như vậy ở trong đội ngũ của hắn, cũng có ảnh hưởng đối với bọn hắn.
- Không phải ngươi nói hắn là tùy tùng của ngươi sao? Đệ tử Thiên Đạo môn các ngươi thực sự là miệng đầy dao găm đó.
Sa Lan vẫn coi thường Giang Thần, một tùy tùng không được nàng chú ý. Thế nhưng hiện giờ đã biết thân phận thực sự của đối phương, tự nhiên nàng đã phát hiện ra vấn đề ở trong đó.
- Ca ca, nữ nhân mà ca ca yêu thích muội không quản được, nhưng nhất định phải đá tên này ra.
Sa Lan nói.
Sa Ưng có vẻ xiêu lòng, sau khi biết được thân phận Giang Thần là sư huynh của Văn Tâm, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Chỉ có điều hắn biết tính cách của Văn Tâm, một khi hắn mở miệng, Văn Tâm cũng sẽ rời đi theo đối phương.
- Các ngươi đi ở phía sau cùng đi.
Sa Ưng nhíu mày, không nhịn được phất tay một cái.
Sau đó, hai người Giang Thần và Mạnh Hạo đi ở sau cùng bốn chi đội ngũ.
- Giang Thần, ngươi đừng để ý. Cao Thần Dật kia muốn lấy lòng Sở Lạc, coi ngươi là bia đỡ đạn.
Mạnh Hạo trấn an nói.
Ở phía trước, trải qua chuyện vừa rồi, đội ngũ của Cao Thần Dật và Sở Lạc đã đi chung với nhau, công tử và mỹ nhân trò chuyện với nhau ất vui, rất giống như kim đồng ngọc nữ.
- Ta không yếu đuối như vậy đâu.
Giang Thần cười nhạt, nhớ năm đó ở Thánh vực, trước khi hắn còn chưa được người ta gọi là đệ nhất công tử. Bởi vì thân thể tuyệt mạch cho nên khi ra ngoài ngoài sẽ bị người ta chê cười, cho nên chuyện này đã sớm thành thói quen của hắn rồi.
Những câu nói vừa nãy của Cao Thần Dật và Sở Lạc, hắn chỉ cảm thấy ấu trĩ, không có cảm tưởng gì khác.
Cho tới ánh mắt của người không liên quan, hắn lại càng không để ở trong lòng.
Tất tất tác tác!
Bỗng nhiên, phía trước đội ngũ và xung quanh truyền đến tiếng kêu kỳ quái, còn có vô số sinh vật có hai cánh đang vỗ ở trên không trung.
- Là Huyết Bức dưới lòng đất! Không cần loạn, mọi người cùng nhau chống lại!
Một thanh âm từ đội ngũ phía trước truyền đến, là người của Đao Kiếm bang, bọn họ rất quen thuộc đối với quáng động nơi này.
Quáng động ở Chu Tước thành là thế giới dưới đất rất lớn, phía dưới cất giấu vô số bí mật, cùng với Huyết Bức sống trong bóng tối.
Là kẻ địch lớn nhất của người đến tầm bảo.
Chỉ có điều người của bốn chi đội ngũ cường to lớn tráng, đều là Chân nguyên cảnh, cũng không phải sợ Huyết Bức này.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Ở trong mắt của không ít người, đám Huyết Bức này chỉ là vừa vặn gặp phải, bị kinh sợ cho nên mới sẽ như vậy, đám Huyết Bức này sẽ nhanh chóng bay qua đầu mọi người rồi rời đi.
Nhưng mà, Giang Thần lại hoàn toàn biến sắc, thần thức của hắn đã nhận ra được bên trong Huyết Bức có đồ vật ghê gớm, mang đến khí tức nguy hiểm cho hắn.
A!
Rất nhanh, một tiếng hét thảm vang lên, tất cả mọi người cả kinh, ý thức được chuyện này so với trong tưởng tượng của bọn họ còn vướng tay vướng chân hơn nhiều.
- Không được! Có thủ lĩnh Huyết Bức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.