Thần Võ Chiến Vương

Chương 77: Trả Lại Ngươi Gấp Mười Lần




Thiên Đạo môn, có một ngọn núi đá không đáng chú ý, nham thạch trọc lốc chồng chất lên mà thành núi, không hề có một chút vẻ đẹp nào cả, cũng không cảm giác được linh khí dồi dào bên trên.
Nhưng mà, nơi này là đầu não của môn phái, vị trí của Thiên Đạo điện.
Thiên Đạo điện ở bên trong núi đá, ở bên ngoài không có lối vào.
Dược trưởng lão vội vàng đi tới, sau khi tới gần phạm vi năm thước của núi đá thì lệnh bài trưởng lão trên người bắn ra ánh sáng, người đã biến mất không còn tăm hơi.
Lập tức, hắn xuất hiện ở bên trong Thiên Đạo điện.
Nói là cung điện, trên thực tế đây là một mảnh không gian tối tăm vô biên, có một gốc đại thụ toả ra ánh sáng màu xanh lục, miễn cưỡng xua đuổi bóng tối.
Nhìn gốc cây này, vẻ mặt Dược trưởng lão trở nên nghiêm túc, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức.
Ở trên thân cây có những hốc cây to nhỏ, bên trong là một thế giới, là nơi ở của Thái Thượng trưởng lão và chưởng giáo trong môn phái.
Dược trưởng lão lấy ra một đạo phù tam giác màu vàng, suy nghĩ một chút, lại đổi thành phù tam giác màu đỏ.
Phù ở trong tay hắn bị đốt cháy, một ít động trên cây cũng tỏa ra ánh sáng.
Rất nhanh, từng người từng người bị ánh sáng bao phủ xuất hiện, đều là nhân vật hơn năm mươi tuổi, khí tức của mỗi người cực kỳ mạnh mẽ.
- Là Dược trưởng lão sao? Có chuyện gì mà khiến cho ngươi đốt hồng phù vậy?
Ở giữa có một người trung niên thân mặc đạo bào đang ngồi xếp bằng, tóc đã trắng xám, nhưng dung mạo rất thanh tú, đôi mắt thâm thúy giống như cất giấu toàn bộ vũ trụ ở bên trong.
Nếu như không có việc gì quan trọng, Thái Thượng trưởng lão và chưởng giáo của Thiên Đạo môn đều bế quan không ra.
Bên ngoài chỉ có hai, ba Thái Thượng trưởng lão, gặp phải việc gấp gì đó thì mới đến Thiên Đạo điện bẩm báo.
Căn cứ vào tình huống khẩn cấp mà lập ra ba loại phù.
Phù vàng, nói rõ chuyện này không phải rất vướng tay vướng chân, sẽ gọi phó chưởng giáo và một tên trưởng lão để nghị sự.
Hồng phù, cho thấy chuyện này đáng giá để coi trọng, ngoại trừ phó chưởng giáo ra còn có ba tên Thái Thượng trưởng lão nữa.
Nếu như là kim phù, chưởng giáo sẽ từ thế giới thụ đi ra.
Người đặt câu hỏi với Dược trưởng lão chính là phó chưởng giáo, tên là Khương Duy.
Dược trưởng lão mang ba loại linh đan và chuyện của Giang Thần giảng giải đầu đuôi một lần, bao gồm cả yêu cầu mà Giang Thần nói ra.
- Giang Thần? Tên đệ tử đã sửa đại trận hộ sơn kia sao?
- Ồ? Việc này quả thực rất là quan trọng.
- Xem ra trong Thiên Đạo môn ta xuất hiện một tên đệ tử rất thú vị a.
Thái Thượng trưởng lão lập tức nghe ra tầm quan trọng của chuyện này, tất cả đều cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng Khương Duy thì lại đang trầm tư.
Bỗng nhiên, một gã Thái Thượng trưởng lão khác dùng ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Giang Thần này thực sự không biết suy nghĩ, có linh đan như thế, sớm nên hiến cho môn phái, lại còn dám đưa ra yêu cầu chia ba bảy!
Lời nói như vậy khiến cho người ta nhíu chặt mày, chỉ có điều hai tên Thái Thượng trưởng lão khác cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái.
Dược trưởng lão nghĩ thầm thật sự là cái mông quyết định thay cho đầu, Viên Hồng này thân là sư phụ của Ninh Hạo Thiên, tự nhiên sẽ không hy vọng Giang Thần đắc thế.
- Viên trưởng lão, không thể nói như vậy được. Dược phương là của đệ tử, Thiên Đạo môn cũng không thể cướp đồ vật của đệ tử a.
Phó chưởng giáo Khương Duy nở nụ cười ôn hòa, lại đưa mắt nhìn về phía Dược trưởng lão, nói:
- Chuyện này cứ để Dược trưởng lão phụ trách toàn bộ, bảo đảm dược phương độc nhất vô nhị, mặt khác, chia ba bảy như vậy đối với Giang Thần quá không công bằng, thưởng hắn tiến vào Hóa long trì một lần.
Dược trưởng lão gật gù, lại nghĩ tới Giang Thần còn nói, hắn ta còn có linh đan kinh người hơn nữa.
Chỉ có điều cân nhắc đến việc Giang Thần nói muốn mình ủng hộ, hắn quyết định không nên nói ra thì hơn.
Được cho phép, Dược trưởng lão rời khỏi Thiên Đạo điện, toàn lực đi làm chuyện này.
Ở bên Giang Thần, hắn đã dùng cá giá cao bán ra một trăm ba mươi viên Hóa Long đan, chín mươi bốn viên Hoàn linh đan, một trăm viên Hóa nguyên đan cho Thiên Phong thương hội.
Thiên Phong thương hội rất cao hứng, những linh đan này được Dược trưởng lão khen ngợi rất cao, bằng vào điểm ấy bọn họ cũng đã không lo bán không được rồi.
- Không thể tùy ý bán ra, lấy phương thức bán đấu giá để bán ra!
Rất nhanh quản sự đã nghĩ đến biện pháp tốt nhất để gia tăng lợi nhuận.
Văn Mộng phụ trách tiếp đón cũng được trích không ít phần trăm, cao hứng như đang nằm mơ vậy. Đặc biệt là ánh mắt đố kỵ của những người khác trong thương hội làm cho nàng cảm thấy hãnh diện.
Từ trong lòng nàng rất cảm kích Giang Thần, muốn nói lời đa tạ với hắn.
Đáng tiếc, Giang Thần và Mạnh Hạo đã đi tới dược điện của môn phái.
Dược trưởng lão mời Giang Thần đến một gian phòng nhỏ không có cửa sổ, vách tường bốn phía đều là sắt thép.
Giang Thần ấn dấu tay ở trên vách tường, nói:
- Trận pháp cách ly tất cả thần thức sao? Có điều chỉ có thể đề phòng Thông thiên cảnh mà thôi.
Nghe thấy lời này của hắn, Dược trưởng lão trợn tròn mắt, đây mà gọi là chỉ có thể thôi sao?
Trên Cửu Thiên đại lục này, Thông thiên cảnh là cường giả đỉnh cao, chẳng lẽ còn không đủ sao?
- Chẳng trách tên Mạc Húc kia lại giúp đỡ ngươi trở thành đệ tử nội môn, xem ra quả thật ngươi có trình độ rất cao đối với trận pháp a.
Dược trưởng lão nói.
Đồng thời, hắn cũng sinh ra cảm giác hiếu kỳ rất mạnh về Giang Thần, tinh thông trận pháp và linh đan, tuổi nhỏ như vậy, sao đối phương có thể làm được chứ?
Chỉ có điều hắn cũng không hỏi nhiều, sau khi bảo đảm trận pháp vận chuyển, hắn nghiêm nghị nói:
- Hiện giờ ngươi dùng miệng nói dược phương cho ta nghe qua một lần, tỉ mỉ một chút.
Nói xong, hắn nhìn thấy Giang Thần muốn nói lại thôi, hắn nói:
- Chuyện liên quan tới ăn chia, đã được cao tầng môn phái đồng ý.
Giang Thần gật gật đầu, nói ra dược phương của ba loại linh đan không sót một chữ.
- Ngươi không sợ sau khi nói rồi sẽ xảy ra bất trắc hay sao?
Biểu hiện của Giang Thần quá bình tĩnh, Dược trưởng lão chỉ muốn chọc ghẹo hắn một chút mà thôi.
- Không sợ, ta tin tưởng Thiên Đạo môn.
Giang Thần nói.
Dược trưởng lão lắc đầu cười khổ, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng lời này của đối phương. Giang Thần thản nhiên như vậy, chỉ sợ là bởi vì đám người Thiên Phong thương hội kia đã biết chuyện này, một khi hắn xảy ra chuyện thì đám người kia sẽ nghĩ tới môn phái ngay.
Quả thực Giang Thần đã nghĩ tới điểm ấy, nhưng dựa vào như vậy cũng không thể yên tâm được mười phần.
Thế nhưng hắn đã hết cách, nếu như môn phái cưỡng bức hắn giao dược phương ra, hắn cũng sẽ giao dược phương ra. Nếu như Thiên Đạo môn không dựa theo ăn chia ba bảy, hắn cũng không có nơi nào đi mà kêu oan.
Sở dĩ hắn trấn định, là Thiên Đạo môn không có bước đi uy hiếp này.
Thậm chí khi đàm phán giá tiền Dược trưởng lão cũng không tranh chấp một chút nào.
Nếu như chỉ có như vậy đã nhảy đến giết người, như vậy Thiên Đạo môn cũng quá hung tàn rồi.
- Được rồi, ngươi phải nhớ kỹ, không được tiết lộ dược phương, cũng không được nói cho người khác biết về nó.
Dược trưởng lão nói.
- Ta biết, chỉ có điều trưởng lão, ta định lấy một phần lợi nhuận, bởi vì hiện tại ta đang thiếu tiền dùng.
Giang Thần nói.
- Không thành vấn đề, ngươi muốn lấy bao nhiêu?
Giang Thần nở nụ cười, báo ra một con số.
Đối với những đệ tử khác, ví dụ như Văn Mộng, đây là một con số trên trời.
Chỉ có điều Dược trưởng lão không do dự bao lâu đã lập tức đồng ý một tiếng.
Sau đó, Giang Thần và Mạnh Hạo trở về Xích tiêu phong. Lúc này bọn hắn cưỡi thuyền phi hành mới nhất, chỉ mất mấy phút đã đến nơi.
- Các ngươi lấy thuyền từ đâu vậy?
Văn Tâm ngờ vực hỏi, nàng biết Giang Thần và Mạnh Hạo đi bán linh đan, nhưng không nghĩ tới lợi nhuận lại có thể mua lại một chiếc thuyền phi hành.
Điều quan trọng nhất chính là, là bỏ ra một phần mua lại thuyền phi hành, hay là dùng tất cả điểm cống hiến để mua thuyền phi hành a.
Nếu như là lựa chọn sau, như vậy Xích tiêu phong sẽ bị đói meo.
- Quận chúa, lệnh bài đệ tử của ngươi đây.
Lần trước khi Giang Thần mượn dùng, hắn vẫn chưa trả lại.
- Ngươi xem điểm cống hiến bên trong một chút đi.
Mạnh Hạo nói, trong lòng rất chờ mong, hắn muốn nhìn một chút xem phản ứng của Văn Tâm sẽ là gì.
Văn Tâm cau mày, truyền chân nguyên vào bên trong lệnh bài.
Rất nhanh, một chuỗi chữ số hiện ra.
Văn Tâm hít vào một ngụm khí lạnh, trợn to mắt, run rẩy duỗi mấy ngón tay ra:
- Cái, mười, trăm, ngàn, vạn... Trời ạ, như vậy quá nhiều a!
- Ta nói rồi, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.
Giang Thần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.