Thần Võ Chiến Vương

Chương 487: Bức hôn




Tranh luận liên quan tới vị trí đầu bảng của Giang Thần tới đây đã lắng xuống, sự thực đã chứng minh Thánh thành nhật báo và Mộ Dung gia chính là trò hề.
Nếu như nói thực lực của Giang Thần như vậy mà cũng không làm được đầu bảng, như vậy cũng không tìm được người thứ hai ở trong toàn bộ Long vực này.
Dù sao hắn cũng có thể dùng thực lực Thông thiên cảnh đánh gãy sạch răng của Tôn giả. 
Hiện tại Mộ Dung gia lần nữa làm khó dễ, chuyện này đã không có liên quan tới Giang Thần nữa.
Mọi người nhìn về phía nữ sinh tên là Phi Nguyệt trong miệng của Ninh Hạo Thiên, tất cả đều mang theo vẻ hiếu kỳ và không rõ.
- Ta sẽ không đi cùng ngươi. 
Phi Nguyệt nói.
Nghe được câu trả lời này của nàng, mọi người đã biết việc ngày hôm nay còn chưa kết thúc.
- Chúng ta có hôn thư trong người. 
Ninh Hạo Thiên bị từ chối ở trước mặt mọi người, sắc mặt càng khó coi hơn nữa.
- Hôn thư cũng không phải là do ta lập.
Phi Nguyệt rất không tình nguyện, nhưng lực lượng cũng không quá đủ. 
Hôn thư là thứ rất có lực ước thúc, đặc biệt là hiện tại Ninh Hạo Thiên lại là đại thiếu của Tô gia.
- Ninh Hạo Thiên, hóa ra ngươi đã lưu lạc tới mức độ muốn bức hôn sao?
Giang Thần nói. 
- Việc này có quan hệ gì với ngươi sao?
Ninh Hạo Thiên dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía hắn.
Giang Thần đang muốn mở miệng, Cao Nguyệt bên kia lại truyền âm nói: 
- Lửa giận của Mộ Dung gia đã tới đỉnh điểm, không nên tiếp tục, để bọn họ có cớ làm khó dễ.
Giang Thần còn không đáp lại thì Nam Công cũng nói:
- Giang Thần, ngươi yên tâm, Thánh Viện sẽ không để cho Phi Nguyệt bị gả đi đâu. 
Có câu nói này bảo đảm, Giang Thần cũng yên lòng.
- Phi Nguyệt là đệ tử Anh Hùng điện ta, nàng không muốn gả, chẳng lẽ các ngươi còn muốn dùng sức mạnh hay sao?
Thủy Nguyên tiến lên phía trước một bước, quát lên. 
Hành động này làm cho rất nhiều người không tìm được manh mối, chỉ đoán được rất có khả năng Phi Nguyệt này không đơn giản.
- Đây là việc tư của người trẻ tuổi người ta, chỉ là giận dỗi mà thôi, ngay cả chuyện này mà Anh Hùng điện cũng muốn xen vào, thực sự là uy phong.
Mộ Dung Hùng trào phúng nói một tiếng, miệng cười gằn. 
- Thánh thành tiền trang, làm tồn tại trung lập, các ngươi có đánh giá gì đối với việc này không?
Mộ Dung Hùng lại nói.
Hai hàng lông mày rậm của Âm Bá nhíu lại, rất tùy ý nhìn lướt qua Phi Nguyệt và Ninh Hạo Thiên, nói: 
- Rốt cuộc giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, ta không rõ, cho nên cũng không bình luận.
- Vậy để ta tới nói đi.
Một câu nói của Mộ Dung Hùng đã hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: 
- Phi Nguyệt là công chúa của Đại Hạ vương triều, từng có hôn ước với Hắc Long thành Ninh Hạo Thiên, nhưng hai nhà này đã bị một tay Giang Thần phá hoại, làm cho hai người lưu lạc đến Long vực, có nhà mà không thể trở về.
Hắn còn không quên bôi đen Giang Thần, hơn nữa thủ đoạn lại cực kỳ cao minh, cũng kéo Phi Nguyệt xuống nước.
- Ngươi xem, việc bọn họ cướp đoạt Thần mạch của Giang Thần, giam giữ phụ thân của hắn mấy năm, trong lúc này lại mấy bận muốn diệt gia tộc hắn, hắn không thể diệt Hắc Long thành sao? 
Thế nhưng người Anh Hùng điện không mắc bẫy, bọn họ phản bác:
- Lại nói tới Đại Hạ vương triều, càng buồn cười hơn nữa...
- Anh Hùng điện, các ngươi gấp cái gì chứ? Ta không nói tới việc ai đúng ai sai, chỉ là trần thuật sự thực mà thôi. 
Mộ Dung Hùng ngắt lời người kia, nói:
- Ninh Hạo Thiên một lòng say mê, nhớ mãi không quên vị hôn thê của mình, thế nhưng không biết Anh Hùng điện các ngươi rót thuốc mê gì mà lại không để cho nàng đi.
Một phen đối thoại trôi qua mà vẫn không giải thích tại sao Phi Nguyệt quan trọng như vậy, chỉ khiến cho người ta càng ngày càng hiếu kỳ hơn mà thôi. 
- Cái gì mà một lòng say mê chứ? Rõ ràng là các ngươi muốn hoàng đồ của ta mà thôi!
Phi Nguyệt đột nhiên mất đi khống chế, kích động hét lớn.
- Hoàng đồ? 
Mọi người đã nghe ra được đầu mối, châu đầu ghé tai, sôi nổi nghị luận.
- Không sai, hoàng đồ! Nơi giấu báu vật chân chính của Thần Long hoàng triều ở ngay trên người nàng.
Mộ Dung Hùng đột nhiên làm khó dễ, trầm giọng nói: 
- Anh Hùng điện luôn miệng nói mình là trung lập, là tượng trưng cho thế lực bảo vệ Long vực, thế nhưng lại muốn một mình thu tài, độc chiếm báu vật!
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.
Lần này bọn họ không chỉ được thỏa mãn xem trò vui mà còn muốn tham dự vào trong đó, bị báu vật hấp dẫn. 
- Ngươi không được ngậm máu phun người!
Thủy Nguyên cả giận nói.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Thân phận của Phi Nguyệt công chúa chỉ còn trên danh nghĩa, nàng phải gả tới Tô gia, hoàng đồ chính là đồ cưới tốt nhất, tại sao các ngươi lại ngăn cản cơ chứ? 
Mộ Dung Hùng hỏi.
- Chúng ta làm vậy là bảo vệ đệ tử Anh Hùng điện!
Thủy Nguyên nói. 
- Ai tin? Các ngươi tin không?
Mộ Dung Hùng quay mặt về phía các thế lực khắp nơi phía dưới hỏi.
Các thế lực chần chờ bất định, Anh Hùng điện và Thánh Viện có địa vị cao như vậy, chính là đến từ danh vọng. 
Hành vi muốn nuốt một mình như vậy, đổi lại là những thế lực khác, đây sẽ là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng Anh Hùng điện thì lại không hẳn.
- Hôm nay nhất định Mộ Dung gia sẽ có hành động lớn! 
Giang Thần ý thức được điểm ấy, Mộ Dung gia lại mang cái này ra để khiêu khích, Anh Hùng điện tuyệt đối không có cách nào khoan dung được.
- Chính là bởi vì Anh Hùng điện gánh vác trọng trách bảo vệ Long vực cho nên mới phải thận trọng, hoàng đồ ở trên người Phi Nguyệt, nhưng Anh Hùng điện ta đã đi lấy chưa?
- Tà Vân điện mắt nhìn chằm chằm vào nó, còn có một số thế lực có ý đồ riêng, nếu để hoàng đồ tùy tiện bại lộ thì sẽ gây ra gió tanh mưa máu, đó sẽ là Anh Hùng điện ta thất trách! 
Anh Hùng điện không bị dăm ba câu mà đánh đổ, chỉ bằng vào mấy câu nói đã ổn định được đám người đang rối loạn.
- Trăm nghìn năm sau, ta cảm thấy Anh Hùng điện đã không có ý nghĩa để tồn tại nữa, ngược lại đã trở thành một khối u ác tính khó có thể diệt trừ được.
- Dựa vào cái gì mà có thể quyết định ai đúng ai sai chứ? 
- Bây giờ chuyện lớn như hoàng đồ mà lại phải để bọn họ làm chủ, các ngươi thật sự cam tâm sao?
- Cứ dựa theo lời ta nói, công bố hoàng đồ vào ngày hôm nay thì hơn.
Cả vẻ mặt và giọng nói của Mộ Dung Hùng đều trở nên nghiêm túc, ngôn từ kịch liệt, dường như hắn thật sự không tiếc khi chiến một trận vậy. 
- Ninh Hạo Thiên ta dùng danh nghĩa gia chủ Tô gia đời tiếp theo bảo đảm với các vị, hoàng đồ tuyệt đối sẽ được công khai, cũng như tiểu thế giới vậy, gì lập tức công khai bây giờ cũng được.
Ninh Hạo Thiên tận dụng mọi thời cơ, một câu nói đã kéo tất cả ân tình lại.
- Ninh Hạo Thiên! Chẳng lẽ ngươi không biết hoàng đồ dùng hình thức gì để tồn tại sao? Ngươi muốn công khai sao? 
Giang Thần vẫn luôn tự nói với mình nên nhịn xuống suýt chút nữa đã chửi ầm lên.
- Nàng là hôn thê của ta, ngươi có tư cách gì léo nha léo nhéo cơ chứ? Nếu không công khai, ai có thể bảo đảm hoàng đồ đã bị động tay động chân hay chưa?
Ninh Hạo Thiên nhìn rất thoáng, dù cho là Phi Nguyệt để lộ ra tấm lưng ngọc ở trước mặt tất cả mọi người thì hắn cũng không quan tâm. 
- Quyền kế tiếp của lão tử sẽ đánh chết ngươi!
Nói doạn, trên người Giang Thần tái hiện sấm sét, năm ngón tay nắm chặt.
Ninh Hạo Thiên sợ hết hồn, vội vã nhìn sang chỗ Mộ Dung Hùng. 
Mộ Dung Hùng không dám khinh thường, lập tức mang theo một đám Tôn giả bảo hộ ở bên cạnh hắn, vẻ mặt lạnh lùng, chờ Giang Thần phóng tới.
- Mộ Dung gia các ngươi đã u mê không tỉnh, vậy thì đánh đi.
Lúc này, Anh Hùng điện cũng tỏ rõ thái độ, toàn bộ lòng đất Thánh Viện truyền đến nổ vang, như có một con cự thú đang muốn tỉnh lại. 
- Nghênh chiến!
Mộ Dung Hùng càng không yếu thế, ở trên địa bàn của người khác mà hắn vẫn muốn quyết một trận tử chiến.
Đám người chung quanh thật vất vả mới kịp phản ứng lại lui về phía sau. 
- Đại trưởng lão! Không tốt! Người Tà Vân điện đang tấn công Anh Hùng điện với quy mô lớn, xin mau chóng cứu viện!
Đại chiến động một cái đã bùng nổ, lập tức có đệ tử Anh Hùng điện hoang mang và hoảng loạn chạy tới.
Nam Công biến sắc, hắn không nghĩ tới điều Giang Thần nói lại là thật, hơn nữa người đến lại là Tà Vân điện. 
- Mộ Dung gia, các ngươi muốn làm tội nhân của Long vực sao?
Thủy Nguyên lạnh lùng nói.
- Chuyện này có quan hệ gì với ta sao? Là do Anh Hùng điện các ngươi quản quá rộng, khiến cho quá nhiều thế lực bất mãn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.