Thần Võ Chiến Vương

Chương 438: Quáng động và cung điện




Lúc này Giang Thần đang ở trong một cái quáng động to lớn.
Sở dĩ nói là quáng động là bởi vì có thể tùy ý thấy được khoáng thạch, hơn nữa còn là Viêm Long tinh thạch.
Ở ngay chính giữa, Viêm Long tinh thạch dùng hình dạng giống như thủy tinh trở thành một cái cột lớn, cần vài người ôm mới hết được. 
Không cần quả cầu lửa, cũng đã cảm giác được tinh trụ toả ra ánh sáng rất là chói mắt.
Giang Thần không để ý tới linh hầu mà đi tới trước tinh trụ, tiếp theo hắn đã phát hiện ra thứ mình nhìn thấy chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, còn có rất nhiều tinh thạch hơn đang ở bên dưới vách đá.
- Tại sao có thể có tinh thạch lộ ra cơ chứ? 
Sau khi kinh hỉ, ánh mắt của Giang Thần nhìn về phía lối đi kia.
Rất hiển nhiên nơi này không phải là quáng động được khai phá bình thường, lại suy nghĩ thêm việc mình đến đây như thế nào, hắn càng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn bắt đầu đi vòng quanh cây cột để nghiên cứu, rất nhanh đã có phát hiện. 
- Hóa ra Thần Long hoàng triều cũng xem tinh thạch là tài nguyên tu luyện.
Ở bên trong tinh trụ tận cùng có một cái khác với tất cả khối tinh thạch khác, ánh sáng là màu trắng tinh, cũng là nguồn sáng của các tinh trụ.
- Đây là Viêm Long tinh thạch chi nguyên! 
Giang Thần hô hấp dồn dập, vẻ mặt rất cuồng nhiệt, thứ này có thể nói là thu hoạch lớn nhất của hắn ở bên trong bí tàng.
Nếu như đoạt vật này tới tay, cảnh giới của hắn muốn tăng lên ba tầng cũng không thành vấn đề.
Bởi vì thứ này không cần bố trí trận pháp tu luyện là đã có thể trực tiếp hấp thu năng lượng thuần khiết ở bên trong. 
- Nơi này là một cái mật thất, dùng để luyện công, nhất định chủ nhân của cung điện phía trên sẽ có thân phận bất phàm, nói không chừng là Thần Long hoàng đế!
Giang Thần thầm suy đoán.
Đối với nhân vật như vậy, mật thất tu luyện như vậy chỉ có thể nói là bình thường, tinh thạch chi nguyên cũng chỉ là thứ dùng để cải thiện hoàn cảnh mà thôi. 
Nhưng đối với Giang Thần, có thể được coi là chí bảo.
Hắn không có tâm tư tiết kiệm, hắn muốn đào móc tinh thạch chi nguyên ra ngoài.
Trước khi động thủ, ánh mắt của Giang Thần mang theo vẻ cảnh giác nhìn về phía tứ phương. 
Đầu linh hầu kia không biết đã chạy đi đâu, chỗ đường nối cũng không thấy bóng người nào nữa.
Sau đó, hắn xem Hắc Đao là cái xẻng, quay mặt về phía tinh thạch chi nguyên mà bắt đầu đào.
Quá trình này nhất định phải cẩn thận, bởi vì bản thân của Viêm Long tinh thạch đã là một loại năng lượng rất mạnh mẽ. 
Nếu như động tác mạnh một chút làm cho nó nổ tung, nhìn độ to nhỏ của tinh trụ này, rất có thể sẽ làm cho Giang Thần ở dưới lòng đất nổ lên trên trời cao.
Thật vất vả mới đào móc ra được một cái động, Giang Thần đưa tay lấy ra tinh thạch chi nguyên.
Một cái cột thủy tinh thật dài, cảm giác rất ấm áp, ánh sáng óng ánh giống như muốn dâng trào ra vậy. 
Giang Thần hận không thể tại chỗ cho hấp thu, nhưng như vậy thứ tốt không thể như vậy lãng phí.
Hắn đang muốn thu vào trong nạp giới, không ngờ lại có một cánh tay đầy lông đột nhiên duỗi ra, đoạt tinh thạch chi nguyên đi.
Người xuất thủ đương nhiên là đầu linh hầu kia, tiểu tử này lần nữa trốn ở sau người hắn. 
Sau khi đắc thủ, nó lập tức chạy đi rất nhanh.
Lần này Giang Thần sẽ không tùy tiện bỏ qua, một mặt đuổi, một mặt phóng thích lôi điện.
Thế nhưng đầu linh hầu kia cực kỳ nhanh nhẹn, trốn đằng đông nấp đằng tây, một người một hầu chạy vòng quanh tinh trụ. 
- Vật này không có tác dụng đối với ngươi đâu.
Giang Thần lo lắng nói.
Linh thú không cần loại năng lượng này để tăng cường bản thân, điểm ấy hắn biết. 
- Vật này không có tác dụng đối với ngươi đâu.
Cũng không biết có phải là linh hầu cố ý trả thù chuyện vừa nãy hắn dùng lôi điện giật nó hay không mà vẫn dùng nguyên văn lời nói của hắn để trả lại, trong âm thanh mang theo vẻ đùa bỡn.
Giang Thần tức điên, không khỏi tăng nhanh tốc độ. 
Bỗng nhiên, linh hầu không chạy vòng quanh tinh trụ nữa mà chạy đi về phía bóng tối.
Lúc này Giang Thần mới chú ý tới mật thất không phải đóng kín, phía trước mặt còn có đường, bị linh hầu cầm tinh thạch chi nguyên rọi sáng đường đi.
Sau khi cùng tiến vào, Giang Thần không thể không giảm bớt tốc độ, bởi vì địa hình bên trong rất là khúc chiết, lại còn kéo dài, rất dễ đụng vào vách đá. 
Mấy phút sau, Giang Thần cảm giác mình đã đi được một nửa sơn mạch ở dưới mặt đất, rốt cuộc đã đi tới phần cuối cùng của nó.
Không nghĩ tới đây vẫn là một cái quáng động, so với cái quáng động vừa rồi còn lớn hơn gấp mấy lần.
Đồng thời, nơi này cũng có một cái tinh trụ rất lớn, cũng là tinh thạch chi nguyên. 
Ở trong không gian rộng rãi, Giang Thần rất khó phát hiện ra linh hầu, nhưng trong tay đối phương cầm tinh thạch chi nguyên lại chẳng khác nào một ngọn đèn sáng chỉ đường, liếc mắt đã có thể phát hiện ra nó đang trốn lên trên vách đá ở đỉnh đầu của hắn.
Có điều khóe mắt của Giang Thần thấy cái gì đó, tức thì ngây người như phỗng, cũng không đuổi bắt linh hầu nữa.
Ở một mặt khác của quáng động, không ngờ lại có một toà cung điện hoàn chỉnh được xây ở bên trong đó. 
Không phải loại cung điện lấy vách núi làm tường kia mà là tường hồng ngói vang, trang nghiêm uy vũ.
Ở dưới tinh trụ chiếu rọi, cung điện như sáng lên, giống như bên trong có người vậy.
- Trên mặt xây dựng nhiều cung điện như vậy, vì sao dưới lòng đất còn có cung điện nữa chứ? 
Giang Thần không nghĩ ra, hắn tiến lên phía trước vài bước, lại phát hiện ra quáng động thật sự rất là lớn, giống như một cái hẻm núi vậy.
Tinh trụ ở chính giữa, cung điện ở một bên khác.
Giang Thần đi tới đó ít nhất cũng cần nửa giờ, cho nên hắn thả người nhảy một cái, định bay qua. 
- Ôi.
Kết quả thân thể của hắn không bay được, trái lại còn rơi xuống, một đường lăn xuống bên dưới.
Giang Thần dùng cái mông để thắng lại, lúc này mới biết được ở trong này không thể phi hành. 
Nhất định là có bày trận pháp, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không mất đi hiệu lực.
Cũng còn may Thông thiên cảnh sẽ không ngã chết, nếu không cái chết như vậy sẽ rất buồn cười.
Có điều thông qua phương thức lăn xuống, Giang Thần đã dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến phía dưới. 
Vỗ vỗ bùn đất trên người, Giang Thần phát hiện ra mình đang ở giữa tinh trụ và cung điện.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên đi lấy tinh thạch chi nguyên, hay là đi cung điện nhìn một chút xem thế nào.
- Đối với người Thần Long hoàng triều trước đây, tinh thạch chi nguyên chỉ là vật liệu dùng để kiến tạo mật thất, nơi này có một cung điện, nhất định sẽ có báu vật. 
Huống chi còn có một con linh hầu ở bên trên, Giang Thần cũng không muốn bị nó đoạt đồ một lần nữa.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn sinh ra một kế, vẫn đi về phía tinh trụ, lặp lại động tác vừa nãy, đào tinh thạch chi nguyên ra.
Trong một nháy mắt nào đó, đột nhiên hắn mở lôi hạch ra tối đa, quanh thân có lôi diện dày đặc, động tĩnh linh hầu bị điện giật lần nữa truyền đến, hơn nữa lần này là lập tức mê muội, không trốn thoát được. 
- Đấu vơi ta sao?
Giang Thần xoay người, năm ngón tay nắm lấy thân thể của linh hầu, thu hồi lôi điện.
Lúc này lông của linh hầu đã bị cháy đen, cả người bốc khói, khối tinh thạch chi nguyên trong tay cũng đã rơi xuống đất. 
- Chít chít.
Giang Thần thu hai khối tinh thạch chi nguyên vào bên trong vòng ngọc, linh hầu bị hắn tóm phát ra tiếng kêu suy yếu.
Giang Thần sững sờ, linh thú đều là tồn tại rất yếu đuối, chỉ là năng lực khá là đặc thù. 
Vừa nãy bị lôi điện đánh trúng, hầu như đã lấy đi tính mạng của linh hầu.
Khuôn mặt kia linh tính mười phần, đặc biệt là đôi mắt to làm cho hắn nhớ tới Bạch Linh.
- Ài, ngươi cần gì phải trêu chọc ta cơ chứ? 
Giang Thần không đành lòng, công lực nhu hòa truyền vào trong cơ thể linh hầu, lại lấy ra một bình ngọc.
- Đi thôi.
Giang Thần để linh hầu xuống dưới đất, vỗ vỗ cái đầu nhỏ kia. 
Linh hầu đứng trên mặt đất, còn rất mờ mịt, hai tay giơ lên, giống như thiếu nữ e thẹn vậy.
Giang Thần không để ý đến nó mà đi về phía cung điện.
Thế nhưng còn chưa đi được vài bước, linh hầu đã nhe răng nhếch miệng với hắn, chạy tới chạy lui ở trước mặt hắn. 
- Sao vậy?
Giang Thần nhìn ra được linh hầu muốn ngăn cản mình tiến lên phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Rất hiển nhiên, linh hầu còn hiểu rõ lòng đất này hơn so với hắn. 
Cố ý cảnh cáo đã nói rõ cung điện kia rất nguy hiểm.
Ầm!
Đúng lúc này, từ một hướng khác của quáng động truyền đến động tĩnh không nhỏ, có người dựa vào man lực phá tan vách núi. 
Trong lúc bụi bặm bốc lên, một đội người sải bước đi vào.
- Thực sự là oan gia ngõ hẹp.
Giang Thần nhìn ra đó là đội ngũ của Mộ Dung gia, hắn lập tức mang theo linh hầu trốn sang một bên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.