Thần Võ Chiến Vương

Chương 383: Triệu Gia




- Chết rồi... Liễu Sát Dương thật sự chết rồi!
- Hóa ra, Giang Thần này còn chưa thực sự chăm chú, thật là đáng sợ.
- Thiên tài hiện tại, đều kinh khủng như vậy sao?
- Không hổ là người của Anh Hùng điện.
Hơn một nửa người của Phong Nguyệt thành đều tận mắt thấy cuộc chiến này, đối với kết quả này bọn họ rất kinh ngạc.
Cũng giống như ngày hôm qua khi Đoàn Vô Hối chết vậy, thi thể của Liễu Sát Dương rơi xuống nóc một căn nhà.
Giang Thần thông qua quyển sách lưu giữ hình ảnh, chiếu thi thể của Liễu Sát Dương, định trở về Anh Hùng điện.
Nhưng tay phải của hắn vẫn còn tê dại, cho nên bất đắc dĩ ở lại trong thành.Các cô nương Diệu Âm phường rất nhiệt tình đi tới bên cạnh hắn, tỏ vẻ cảm ơn Giang Thần, hắn vừa đến đã giải trừ nguy cơ cho các nàng, thứ hai cũng coi như báo thù thay cho Cung Linh.
- Giang Thần công tử, nếu như ngươi không bận thì mới đến Diệu Âm phường nghỉ ngơi một lúc.
- Đúng vậy, đại chiến qua đi, cần phải thả lỏng một chút.
- Đến chơi đi.
Bị các mỹ nhân yểu điệu vây vào trong, Giang Thần chỉ cảm thấy mùi thơm nức mũi, thịnh tình không thể chối từ cho nên hắn mới đi tới Diệu Âm phường.
Đồng thời, Diệu Âm phường cũng bắt đầu kinh doanh như bình thường, còn thi thể Liễu Sát Dương thì bị lãng quên ở góc kia.
Đây chính là đặc điểm của Phong Nguyệt thành, phong nguyệt vô biên, sinh tử vô thường.
Cũng không ai biết người chết kế tiếp có phải là mình hay không.
Nhưng hôm nay, người nổi bật nhất không thể nghi ngờ là Giang Thần.
Mặc kệ trước đó xếp hạng của hắn ở Thăng long bảng ra sao, giết Liễu Sát Dương, hắn đã thẳng tiến lên trăm người đứng đầu trong Thăng long bảng hạng nhất.
Trở thành một trong bách cường Thông thiên cảnh của Long vực.
Hơn nữa hắn còn trẻ tuổi như vậy, cộng thêm vẻ ngoài anh tuấn, các cô nương Diệu Âm phường đều đưa tình, nhìn trộm hắn không thôi.
Lúc mới bắt đầu Giang Thần còn rất hưởng thụ, rất đắc ý, thế nhưng khi trong đầu hiện lên một bóng người, vẻ mặt lạnh như băng làm hắn hết hồn.
Tâm tư lại đặt lên trên người hắn, trải qua một chuyến qua lại Hỏa vực này, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, xếp hạng hiện tại chính là minh chứng tốt nhất.
Thế nhưng, Giang Thần cũng ý thức được mình đang phải đối mặt với một bước chuyển mình trọng đại.
Hiện giờ hắn có rất nhiều lá bài tẩy, như Bất hủ kiếm đạo, tám mạch phong lôi, chín mạch thần uy, Thiên Phượng chân huyết.
Vừa rồi, hắn có thể đuổi theo Liễu Sát Dương chính là dựa vào thần lực của Thần mạch.
Mặt khác, còn có Phong Tâm ý cảnh, Kim Tâm ý cảnh cùng với Vô Cực đao pháp.
Những thứ này, tùy tiện một lọai đưa cho những người khác, đều là sức chiến đấu rất mạh, nhưng tất cả lại tụ tập lên trên người hắn.
Làm cho hắn có thể tính trước kỹ càng trước khi chiến đấu, không chút hoang mang nào cả.
Thế nhưng, vấn đề cũng tới.
Nhiều thứ như vậy, đương nhiên sẽ phân tán tinh lực của hắn, hơn nữa hạn mức quyết định tối đa thường thường chỉ là một loại trong đó mà thôi.
Đúng như trước đó Ứng Vô Song đã nói, luyện đao lại luyện kiếm, sau đó đao pháp không thắng được kẻ địch, kiếm pháp thì có thể. Nhưng mà, kẻ địch mà ngay cả kiếm pháp cũng không giải quyết được, khi đó cũng không thể dùng đao pháp, cho nên thuần túy là lãng phí thời gian.
Nếu như không thể kết hợp đao và kiếm lại, như vậy quả thực không cần thiết phải cùng tu.
Đạo lý này, lúc vừa mới bắt đầu Giang Thần cũng hiểu rõ, lúc đó thứ hắn nghĩ tới là võ đạo đại thống.
Võ đạo, là tồn tại cao cấp hơn so với kiếm đạo, đao đạo.
Võ đạo bao quát tất cả, là thứ theo đuổi suốt đời của mỗi một người tu hành.
Võ đạo đại thống, là thứ thu nạp tất cả, là dung hợp tất cả các loại võ học.
Trước đó Giang Thần có lòng tin làm được, nhưng hiện giờ trong lòng hắn lại sinh ra sự chần chờ, bởi vì hiện tại những thứ này quá nhiều.
Cho dù võ đạo đại thống cách hắn còn rất xa, thế nhưng nếu như hiện tại không bắt đầu chuẩn bị, nhất định sẽ không ổn.
- Lôi hạch còn có thể lớn mạnh, thần lực có thể tu hành, hơn nữa có thể thi triển ra thần thuật, phượng huyết còn chưa nắm giữ thì làm sao có thể vận dụng được chứ? Xem ra nên chuẩn bị bế quan một quãng thời gian.
Những thứ này đều không có liên quan tới võ học, lúc chiến đấu đồng thời thi triển ra, công lực của bản thân hắn sẽ tăng lên rất là khủng bố.
Nhưng ba hạng mục này cũng có không gian tiến bộ rất lớn.
- Bất hủ kiếm đạo đã đại thành, cũng cần tiến bộ, thử thách của Vô Cực đao pháp chính là tổ hợp biến hóa của Phong Tâm ý cảnh và Kim Tâm ý cảnh.
- Phong Tâm ý cảnh đã đạt đến mức tận cùng, Kim Tâm ý cảnh vẫn còn chỉ là nhập môn.
Nghĩ tới những thứ này, Giang Thần vươn người một cái, cười khổ nói:
- Hơn nữa cảnh giới của ta mới là tầng ba, con đường tu hành, dài lâu vô hạn.
- Hả?
Động tác này, Giang Thần phát hiện ra tay phải của hắn đã không tê dại nữa, hắn đứng dậy cáo từ.
Các cô nương Diệu Âm phường lập tức thất vọng, sao thái độ của Giang Thần lại kiên định như vậy chứ, bất kể các nàng làm nũng ra sao cũng vô dụng.
Thế nhưng, các nàng cũng không tức giận, trái lại còn bị hành động của Giang Thần chọc cười.
- Vị Giang Thần công tử này, rất đơn thuần.
- Chính nhân quân tử, lại trẻ tuổi như vậy, tiền đồ tương lai không thể đo lường được.
- Ta rất hy vọng mình cũng có thể có thiên tư như vậy, khinh thường thiên hạ, tạo ra danh tiếng to lớn.
Rời khỏi Phong Nguyệt thành, Giang Thần cũng không biết đánh giá của người khác đối với hắn, có điều coi như là biết thì hắn cũng chỉ có cười rồi bỏ qua mà thôi.
Dưới ánh trăng sáng sủa, Giang Thần cưỡi đạo cụ phi hành từ Hỏa Phượng thành chạy tới Thánh thành.
Chẳng biết vì sao, tâm tình của hắn không có cách nào bình tĩnh lại được.
Hay là bởi vì quá yên tĩnh cho nên làm cho hắn cảm giác có một tia cô độc.
Cho dù từ trước cho tới nay hắn đều cho rằng đỉnh cao của võ đạo chính là cô độc, thế nhưng hắn cũng không thật sự buông xuống được.
- Tại sao ta lại nghĩ tới những chuyện này chứ?
Giang Thần tự giễu cười cợt, nhiên mà lòng lại chậm chạp không khôi phục lại được, trái lại còn càng ngày càng loạn.
- Rốt cuộc là tại sao? Tâm ma sao? Không đúng! Có kẻ địch!
Giang Thần cảnh giác đứng dậy, đạo cụ phi hành dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sau tầng mây.
- Nếu đã đến rồi, vì sao không hiện thân?
Hắn vừa mới nói xong thì đã có hơn mười bóng người từ trong tầng mây rơi xuống trước sau trái phải đạo cụ phi hành.
- Giang Thần, chịu chết đi!
Cầm đầu là một người trung niên xa lạ, Giang Thần xác định đây là lần đầu tiên mình gặp đối phương, nhưng con mắt đối phương nhìn mình lại tràn ngập cừu hận.
- Ngày hôm nay cũng đã có người nói như thế, kết quả hắn đã chết.
Giang Thần nói.
- Ta biết, lúc đó chúng ta ở ngay đó, hoặc là nói, Triệu gia chúng ta đã cắm rễ ở trong Phong Nguyệt thành.
Người trung niên nói.
- Triệu gia? Ồ, là Triệu Á Quân kia sao?
Giang Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc trước có sáu người điếc không sợ súng muốn săn giết Bạch Linh, một người trong đó tên là Triệu Á Quân.
Sau đó bị hắn chém giết ở trước mặt mọi người, đây cũng là phiền phức của hắn.
Lúc đó đã có người nói, nếu như trong vòng nửa năm hắn không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị trục xuất, khi đó sẽ lại bị Triệu gia người trả thù.
Không nghĩ tới lại là lúc này.
- Các ngươi đã ở trong thành thì hẳn phải biết Liễu Sát Dương đã bị ta giết chết, ta vẫn là người của Anh Hùng điện.
Giang Thần vừa nói lại vừa quan sát đám người Triệu gia này.
Thực lực mạnh nhất chính là người trung niên trước mắt, cấp bậc Tôn giả, những kẻ khác đều là cường giả Thông thiên cảnh đỉnh cao.
- Vì lẽ đó, chúng ta mới lựa chọn ra tay ở ngoài thành, ta không có cách nào cho phép hung thủ giết nhi tử của ta tiêu sái khoái hoạt được!
Người trung niên kia cả giận nói.
- Hóa ra ngươi là phụ thân của tên kia, sở dĩ hắn chết phải trách ngươi quản giáo không nghiêm.
- Câm miệng! Ngươi vì một con súc sinh mà giết nhi tử của ta, hôm nay, ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!
- Súc sinh sao? Nếu không phải ta có thể cảm ứng được Bạch Linh còn sống thì cho Triệu gia các ngươi chôn cùng Bạch Linh cũng không đủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.