Thần Võ Chiến Vương

Chương 280: Võ đạo đại thống




Bên ngoài Thời gian chi điện, đầu của Bạch Linh gác lên trên chân trước, thân thể thẳng tắp, cái đuôi uể oải lung lay, con mắt màu xanh lam có chút tẻ nhạt nhìn ra chung quanh.
Bỗng nhiên, đuôi của Bạch Linh dừng lại, đầu giơ lên, nhìn chăm chú về một phương hướng khác không tha, một giây sau nó đã hóa thành một tia chớp bắn về phía xa.
Sáu mũi tên không hề có một tiếng động bắn vào nơi nó vừa mới nằm, sau khi thất bại, trực tiếp cắm vào trên mặt đất hoặc là vào bên trong nham thạch, sắc bén trí mạng.
Rống!
Lông của Bạch Linh dựng lên, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, con ngươi trong nháy mắt đã chuyển đổi thành màu đỏ như màu máu.
- Không được gây sự.
Ngay khi Bạch Linh muốn ra tay, trong nháy mắt này bên tai nó vang lên lời trước đó Giang Thần đã nói trước khi tiến vào Thời gian chi điện.
Trong lúc thất thần, một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, nhốt nó lại.
Móng vuốt của Bạch Linh vung lên, cũng không thể xé rách tấm lưới này.
Sáu cái trường mâu như sao phóng tới.
Bạch Linh đành toàn lực mang theo lưới nhảy sang một bên để né tránh.
Bên trong tấm lưới lớn có những cái móc câu, theo di chuyển nó đâm vào bên trong da thịt, máu tươi chảy ròng ròng.
Trường mâu trí mạng liên tục thất bại, cái cuối cùng thì nhằm thẳng về phía trán!
Cũng may là xẹt qua sát trán, không phải là chính diện bắn trúng.
Coi như là như vậy thì cũng mất một lớp da, máu tươi nhuộm bộ lông của nó thành màu sắc giống với con mắt của nó.
- Oa oa oa, con súc sinh này thật là lợi hại, Truy tinh tiễn bắn không trúng, bị Kim la đại võng bọc mà còn có thể di chuyển được.
- Chỉ là làm như vậy chỉ tự tăng cho bản thân mình thống khổ mà thôi, còn không bằng được chết một cách thống khoái.
- Chà chà, ta có thể ngửi được hương vị bên trong máu, đại bổ, tuyệt đối là đại bổ.
Sáu người của Kiếm minh lục tục xuất hiện, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo vô tình, vừa nói, một mặt một lần nữa lắp mũi tên lên.
- Khà khà, cái gì mới gọi là không gây sự chứ?
- Không giết người là được.
Bạch Linh ở trong lưới mất công cắn xé, rốt cục đã tạo ra được một lỗ hổng, đồng thời nó còn nhớ tới lời đối thoại sáu ngày trước.
Không chờ Bạch Linh nghĩ xong thì mũi tên lần nữa bắn ra, muốn bắn trúng nó.
Rống!
Tiếng rống giận dữ vừa vang lên thì đã biến thành tiếng kêu thảm thiết khàn giọng chói tai, Bạch Linh ầm ầm ngã xuống.
- Khà khà, thú chính là thú, dù có lợi hại đến đâu thì cũng không có trí tuệ.
- Một khi bị Kim la đại võng bọc lại, vận mệnh đã được quyết định rồi.
Người của Kiếm minh bỗng cảm thấy phấn chấn, nhanh chóng tiến lên phía trước, muốn thu hoạch thành quả.
Bạch Linh né người sang một bên, cuối cùng lại ngã vào trong vũng máu của chính mình.
- Thực sự là lãng phí! Nhiều yêu huyết như vậy!
Bạch Linh nhìn thấy mấy đôi chân đi tới trước người của nó, hô hấp dồn dập, mắt trừng lớn.
Trong đầu nó hiện ra câu nói sau cùng ngày đó Giang Thần đã nói với nó.
- Đương nhiên.
Lúc đó, Giang Thần thần bí cười cười, nhìn khắp bốn phía, ngồi xổm người xuống, ghé vào lỗ tai nó rồi nói:
- Nếu như có người muốn giết ngươi, như vậy cứ giết cho bọn chúng không còn manh giáp thì hơn!
Đột nhiên xảy ra dị biến, trên người Bạch Linh vốn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ hiện ra ánh sáng màu hồng chói mắt.
Sáu người Kiếm minh nghĩ mình đã nhìn lầm, mãi đến khi nhìn thấy sáu cái Truy tinh tiễn trên người Bạch Linh lại bị ép ra ngoài, sáu cái lỗ máu dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được lập tức khép lại.
Theo Bạch Linh đứng dậy, Kim la đại võng bị chia ra làm hai, bị một nguồn lực lượng xé rách.
Máu tươi bên trong lông giống như giọt mưa rơi xuống.
- Tại sao lại như vậy cơ chứ?
Sáu người sợ hãi ra phát hiện Bạch Linh đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ trước đó.
Hổ văn màu vàng đã trở thành màu đen, bộ lông trắng như tuyết.
Ở đầu, tứ chi, đuôi có tia điện bộc phát ra, như ánh lửa chập chờn.
Một đôi mắt hổ, không thấy mắt đâu mà giống như một đôi bảo thạch đang toả sáng!
- Dị biến! Con súc sinh này đã xảy ra dị biến!
- Nhanh!
Sáu người Kiếm minh hoảng sợ nhảy dựng lên, lập tức kéo dài khoảng cách, liên tục lấy ra Truy tinh tiễn.
- Chết!
Đột nhiên, một thanh âm vang lên ở bên tai của bọn hắn.
Mũi tên trong tay rơi xuống mặt đất, từng người há hốc miệng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng được.
Biết nói?
Con yêu thú này đang nói chuyện sao?
Rống!
Tiếng hổ gầm dài lâu mà lại vang dội nổ vang ở trong Anh Hùng điện, núi đá nổ tung, cây cối sụp đổ.
- Chạy!
Sáu người bị chấn động đến mức phun ra máu, sau đó bỏ chạy về các phương hướng khác nhau.
- Chết! Chết! Chết! Chết! Chết!
Nhưng mà, âm thanh lạnh lẽo vô tình vẫn đi theo sát đằng sau bọn họ như cũ.
Mỗi một chữ hạ xuống thì sẽ có người chết.
...
Thời gian chi điện, có bút ký của Ứng Vô Song, Giang Thần thuận lợi đột phá giai đoạn sơ cấp, chính thức trở thành cường giả Thông thiên cảnh, công thể đại thành.
Bên trong khí hải của hắn hiện ra một vầng sáng, sát cạnh biên giới của khí hải.
Đây là Thiên chi hoàn.
Thiên chi hoàn xoay một cái, oai của Thông thiên cảnh tức thì bạo phát.
Số lượng của Thiên chi hoàn, quyết định cảnh giới cao thấp.
Thông thiên cảnh không phân ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, mà là từ một đến chín, tương ứng với số lượng của Thiên chi hoàn.
Mãi đến khi chín chín quy nhất thì mới có thể đột phá Thông thiên cảnh, trở thành chí tôn.
Hiện tại, cảnh giới của Giang Thần là Thông thiên cảnh tầng một.
Thiên chi hoàn lượn một vòng, cũng là quá trình từ súc lực đến phát lực.
Mà thần hiệu của kỳ mạch chính là hiệu suất có thể vận chuyển Thiên chi hoàn.
Thông thiên cảnh giống nhau ở một điểm, tích trữ càng nhiều lực lượng thì vẫn là lực lượng tương đồng, sẽ dùng thời gian càng nhanh hơn để đi hoàn thành.
Lúc chiến đấu, những chênh lệch đều sẽ là những chênh lệch trí mạng.
Lúc còn chưa tiến vào Thời gian chi điện, Giang Thần không phải là đối thủ của Ứng Vô Song đã đột phá giai đoạn sơ cấp.
Thế nhưng hiện tại, hắn đã khai phá cái kỳ mạch thứ sáu, có thể toàn thắng Ứng Vô Song.
Mà điểm quan trọng nhất chính là, đối với người ngoài mà nói, mới trải qua không tới mười ngày, thực lực của Giang Thần đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Đây chính là uy lực của Thời gian chi điện.
- Trong quãng thời gian còn lại, chờ ta khai phá toàn bộ kỳ mạch, khi đó Thần mạch sẽ hoàn toàn khôi phục, thực lực sẽ lại tăng lên rất lớn, đến lúc đó, Ninh Hạo Thiên, ta có thể tiện tay đánh bại được hắn!
- Có điều, tại sao ta lại có chút bất an cơ chứ?
Lẽ ra Giang Thần nên cao hứng, thế nhưng hắn lại cảm nhận được trong lòng có một đám mây đen, trực giác nói cho hắn đã có việc không tốt xảy ra.
Loại cảm giác này rất vi diệu, Giang Thần không nghĩ ra được chút manh mối nào cả.
Giang Thần nhìn về phía đồng hồ cát, nó vẫn còn sót lại một phần nhỏ.
- Dùng làm cái gì đây?
Kỳ mạch tạm thời không vội khai phá, cảnh giới cũng vừa đột phá, như vậy hắn sẽ tập trung vào phương diện võ học.
- Trong khoảng thời gian này cũng không giao thủ với kiếm giả lợi hại, Bất hủ kiếm đạo chỉ là được lợi vì Phong Tâm ý cảnh tăng lên mà thôi.
- Chỉ là đao pháp của ta có thể tăng nhanh như gió na.
Giang Thần cởi đai lưng xuống, cầm đại đao màu đen vào trong tay.
Cây đao này là thứ mà chưởng giáo sư huynh cho hắn, chuôi đao, vỏ đao, lưỡi dao đều là màu đen, so với Xích tiêu kiếm còn dài hơn 5 tấc.
Độ cong của lưỡi đao không lớn, coi như sống đao cũng có thể dùng như là lưỡi kiếm được.
Màu sắc của đao là vì ẩn giấu diện mạo chân thật, bởi vì cây đao này là một kiện tín vật.
Đi cùng đao còn có Vô cực đao pháp mà chưởng môn sư huynh truyền thụ cho hắn.
Không phải võ học phổ thông, dùng ánh mắt của Giang Thần cũng không thể xác định được cấp bậc của môn đao pháp này một cách chuẩn xác.
Bởi vì môn đao pháp này ẩn chứa Thiên Võ ý cảnh mà năm trăm năm trước không có.
Bảy thức đao chiêu, vừa ra tay là có thể thi triển ra hết mức.
Ở trong tay người khác nhau thì uy lực của thức cuối cùng có lẽ còn không bằng thức thứ nhất.
Sau đó, trong khoảng thời gian còn lại, Giang Thần bắt đầu luyện đao.
- Giang Thần, kiếm trên tay trái của ngươi không đánh bại được kẻ địch, tay phải dùng đao thì có ích lợi gì cơ chứ?
Không được mấy ngày, Ứng Vô Song mở miệng nói.
Đao ý hoàn chỉnh, kiếm ý hoàn chỉnh.
Hai thứ này sẽ không hỗ trợ lẫn nhau mà là độc lập, vì vậy, đao ý hoàn chỉnh không đánh bại được kẻ địch, kiếm ý hoàn chỉnh cũng không giúp được cái gì.
Giang Thần luyện kiếm lại luyện đao, đó là hành động lãng phí thời gian, đao có thể bại được kẻ địch, kiếm cũng có thể.
Kiếm không thể đánh bại kẻ địch, đao cũng không thể.
- Ài, Thiên Võ ý cảnh khiến cho ta kinh diễm, thế nhưng ở vài phương diện khác, sao người ở đây càng càng lại càng thụt lùi như vậy chứ?
- Chuyện khai phá kỳ mạch không biết cũng thôi đi, thế nhưng võ đạo đại thống cũng không biết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.