Thần Võ Chiến Vương

Chương 270: Cao Thiên Ca, bị thua!




Giang Thần cũng không quá chắc chắn.
Không phải là không nắm chắc đánh bại được địch, mà là không nắm chắc sau khi đánh bại có giết chết Cao Thiên Ca hay không.
Sát na kiếm pháp, thức thứ nhất hắn không đạt đến mười phần hỏa hầu, ở dưới tình huống khó giải quyết như vậy mà lại muốn đánh bại địch, lại muốn làm đến mức không để thương tới tính mạng đối phương, quả thực là vô cùng khó khăn.
Tỷ thí Thánh Viện, đến điểm là dừng, đến hiện tại cũng chưa từng có tiền lệ mất mạng.
Thậm chí Cao Thiên Ca cũng chỉ có chiến ý, không có sát ý.
Nếu là vì thủ thắng mà sử dụng sát chiêu, không chỉ vi phạm với suy nghĩ của hắn mà cũng sẽ rất bất lợi đối với tình thế của hắn hiện tại.
Quan trọng nhất chính là, phương thức như thế coi như là thủ thắng, mà dù thắng cũng không vẻ vang gì.
Trừ phi song phương đã nói trước không hạn sinh tử, nếu không ở dưới tình huống Cao Thiên Ca giữ lại thực lực mà hắn phát lực thì sẽ bị nói thành kẻ đê tiện.
Phương Di cũng sẽ không xin lỗi, mà sẽ bởi vì nhi tử chết mà trở nên điên cuồng.
Nhưng mà, không xuất kiếm, hắn sẽ bị thua!
Kiếm cương hòa vào Phong Tâm ý cảnh và Kim tâm ý cảnh, khi đối phó với ngọn lửa hừng hực, Kim tâm ý cảnh không thể sử dụng được, tất cả đều là dựa vào Phong Tâm ý cảnh mới có thể chống đỡ được tới lúc này.
- Cũng được, toàn lực ứng phó đi!
Giang Thần quyết định mặc kệ nhiều như vậy mà bình tĩnh lại, tiến vào Thiên Võ ý cảnh, toàn bộ tâm niệm vùi đầu vào bên trong chiến đấu.
Biến hóa đột nhiên xuất hiện đạt được hiệu quả không sai, ngọn lửa hừng hực của Cao Thiên Ca đã yếu bớt đi rất nhiều.
- Trường hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
Giang Thần nắm lấy cơ hội thoáng qua sẽ mất đi mà nâng kiếm xuất kích.
Ba kiếm khiến cho người ta hoa cả mắt dùng góc độ xảo quyệt thăm dò vào trong biển lửa, uy hiếp đến Cao Thiên Ca.
Ở trong Cao gia, Phương Di căng thẳng đứng dậy.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hỏa diễm thu lại, bao phủ ở quanh thân của Cao Thiên Ca.
Cánh tay cầm kiếm của Giang Thần chỉ cảm thấy cực kỳ nóng bỏng, có điều hắn lựa chọn không quan tâm, cố ý xuất kiếm.
Ba tiếng giòn giã vang lên, Cao Thiên Ca trở thành người lửa nhanh chóng lùi tới một góc khác của bình đài, sau khi lửa tản đi, trên cánh tay và gương mặt có hai đạo vết kiếm nhìn thấy mà giật mình.
- Thiên Ca!
Trong lòng Phương Di đau thương không dứt, nếu không phải bởi vì có nhiều người thì nàng đã sớm chửi ầm lên với Giang Thần rồi.
Có điều tay trái của Giang Thần cũng bị bỏng, có một mảnh cháy đen.
Xích tiêu kiếm nóng đến mức hắn chỉ có thể tạm thời vứt lên trên mặt đất mà thôi.
- Được rồi, hai người các ngươi hoà nhau.
Tổng giáo tập Sử Văn Cung đi lên trên đài, tuyên bố kết quả.
Nếu như để hai người Cao Thiên Ca và Giang Thần phân ra thắng bại, bất kể là người thắng hay kẻ thua đều phải trả giá rất lớn, đây không phải là chuyện mà Thánh Viện bằng lòng nhìn thấy.
- Hai người các ngươi đều rất xuất sắc.
Sử Văn Cung lại nói.
- Giáo tập đại nhân, không nên làm như vậy, vừa nãy ta không chăm chú, lần này ta sẽ toàn lực ứng phó, rất nhanh hắn sẽ thất bại.
Cao Thiên Ca lau máu trên mặt, cũng may vết thương không đủ sâu cho nên cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
- Ta cũng đang chiến rất thoải mái.
Giang Thần cũng nói.
Hai hàng lông mày rậm của Sử Văn Cung nhăn lại, rất là bất mãn, nghĩ thầm hai người này cũng thật là không hiểu chuyện, dưới ánh mắt của nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hắn cũng không tiện tiếp tục ngăn cản mà đành phải nói:
- Một phút, nếu như trong vòng một phút mà còn không phân ra thắng bại thì song phương hoà nhau, mặt khác, trong thời gian này, ai cũng không thể ra sát chiêu.
- Vâng.
Cao Thiên Ca thoải mái đồng ý.
Sau đó Sử Văn Cung mới để cho tỷ thí tiếp tục.
- Nhất thời bất cẩn, suýt chút nữa làm cho ngươi đắc thủ, nếu ngươi muốn cậy mạnh thì cũng nên làm cho ngươi nhớ kỹ lần dạy dỗ này!
Linh kiếm của Cao Thiên Ca không ngừng có hỏa diễm dâng lên cao, con ngươi đen kịt càng ngày càng lạnh hơn nữa.
- Hỏa Phượng lăng thiên!
Rốt cuộc hắn không giống như con rối phun lửa đuổi theo Giang Thần nữa mà đã sử dụng tới kiếm chiêu của chính mình.
Hỏa diễm như được giao phó cho linh hồn, từ bốn phương tám hướng đóng kín tất cả đường lui của Giang Thần.
- Đến rất hay!
Đột nhiên tinh thần Giang Thần trở nên phấn chấn, gió mạnh ngưng tụ ở quanh người hắn, sức gió làm cho hỏa diễm thay đổi phương hướng.
Cuối cùng, tất cả gió mạnh tụ tập ở trên đầu ngón tay của hắn.
- Gió đến!
Hắn lấy tay chỉ về phía kiếm, rồi chỉ tay về phía trước, một thanh kiếm bằng gió như chặt đứt dòng sông xé đôi hỏa diễm ra.
Chỉ nghe tiếng ô ô không ngừng vang lên, hỏa diễm biến mất sạch sành sanh.
- Hắn đột phá!
Phong Tâm ý cảnh lại tăng lên một tầng nữa, đạt đến nửa bước phong đại đạo!
- Làm sao lại như vậy được chứ?
Phi Nguyệt công chúa và bốn người khác của Hỏa vực thất thanh kêu to, mấy tháng trước Giang Thần đột phá Phong chi tiểu đạo ở ngay dưới mắt của bọn họ, bây giờ nhanh như vậy đã lại đột phá.
- Chuyện này so với lâm trận ngộ chiêu còn tuyệt vời hơn, ý cảnh võ học tăng lên đều có thể đột phá ở trong chiến đấu, quả thực là majh mẽ!
- Nếu như xóa đi thân phận đệ tử tiến tu này, ở trong Thánh Viện Giang Thần này tuyệt đối là nhất lưu.
Phong đại đạo và Phong chi tiểu đạo hoàn toàn là hai thế giới không giống nhau.
- Hừ!
Cao Thiên Ca không nói hai từ rác rưởi nữa mà lần nữa xuất kiếm.
Giang Thần đưa tay chộp một cái, Xích tiêu kiếm trở lại lòng bàn tay của hắn, nhiệt độ vẫn kinh người như cũ, có điều hắn đã có thể chịu được nhiệt độ nóng bỏng này.
Một kiếm chém ra, gió và lửa đối đầu với nhau.
Trước đó Cao Thiên Ca lấy hỏa diễm phá tan ánh kiếm, bây giờ gió lớn cuồn cuộn không ngừng kéo tới cuốn hỏa diễm lên, dẫn dắt đến những phương hướng khác.
- Hừ, ngươi sẽ không chống đỡ được quá một phút đâu.
Đến hiện tại, Cao Thiên Ca không nghĩ tới mình sẽ thua mà vẫn còn đang lo lắng chính là thế hoà.
Nhưng mà, Phong Tâm ý cảnh tăng lên cũng mang đến ảnh hưởng đối với kiếm đạo của Giang Thần, kiếm chiêu của Cao Thiên Ca vốn đã không bằng hắn, gần như là cầm một thanh kiếm lửa không có quy luật nào mà phun ra, không hề có chút kỹ xảo nào có thể nói.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Điểm quan trọng nhất chính là, hỏa hầu của thức thứ nhất tăng lên khiến cho hắn có lòng tin không làm thương tổn tới tính mạng của Cao Thiên Ca.
Cao Thiên Ca đang toàn lực ứng phó, muốn đánh gục Giang Thần thì lại đột nhiên phát hiện ra Giang Thần biến mất, ở trong nháy mắt kia, kiếm khí ngang dọc, đầy rẫy mỗi một góc.
Nếu như làm cho thời gian chậm lại gấp mấy chục lần thì sẽ thấy tuyệt đại đa số người còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ có cường giả có thực lực kinh người thì vẻ mặt mới khẽ biến hóa mà thôi.
- Cái... này...
Cả người Phương Di cả kinh, tim nhẩy lên trên cổ họng.
Đồng thời, có mấy cái bóng xuất hiện.
Khi tất cả những chuyện này xảy ra, kiếm của Giang Thần đã ra xong.
Hai mươi kiếm được hoàn thành ở trong chớp mắt, hỏa diễm đã tắt, Xích tiêu kiếm nóng bỏng gác ở trên cổ của Cao Thiên Ca.
Cao Thiên Ca có huyết thống Thiên Phượng cho nên cũng không sợ nhiệt độ nóng bỏng, nhưng Xích tiêu kiếm bị hỏa diễm nhiều lần đốt cháy lại vẫn để lộ ra sự sắc bén làm cho hắn không dám làm lộn xộn.
- Không cần sốt sắng, đây không phải sát chiêu.
Giang Thần nhìn về phía người chung quanh.
Hiện tại ở trên bình đài, ngoại trừ hắn và Cao Thiên Ca ra còn có vài tên trưởng lão Thánh Viện, bọn họ cho rằng Giang Thần đã động sát chiêu, cho nên mới tới cứu người trước.
Cho dù không có chuyện gì, thế nhưng bọn họ vẫn không có cách nào bình tĩnh được.
Bởi vì, bọn họ đã chậm một nhịp, nếu như không phải Giang Thần tự mình thu kiếm, như vậy hắn đã có thể giết chết Cao Thiên Ca ở ngay dưới mắt của bọn họ.
- Đây là một kiếm ra sao chứ?
Mọi người kinh hô.
- Cao Thiên Ca, đã bị thua.
Sử Văn Cung nói.
Câu nói này khiến cho không ít người tỉnh lại.
Điều thú vị chính là, vừa nãy vốn là thế hoà, thế nhưng Cao Thiên Ca còn không chịu tiếp nhận, ai ngờ trong nháy mắt hắn lại bị thua.
- Ta không phục!
Cao Thiên Ca kêu lên.
Không khó để nhìn ra, Giang Thần chỉ có một kiếm này là có thể thắng được hắn, nếu như hắn có thể tránh thoát khỏi một kiếm này thì cũng có thể đánh bại được Giang Thần.
Thế nhưng kết cục như vậy nếu như lại đòi đấu tiếp, như vậy quá buồn cười.
- Ngươi không phục thì nên tự trách mình lúc bắt đầu không toàn lực ứng phó, cho Giang Thần cơ hội đột phá, ngươi không phục, thì trách chính ngươi không dùng tuyệt thức, ngươi không phục thì nên tự trách mình không thể ra chiêu trước khi hắn đâm ra một kiếm này, ngươi đã quá ỷ lại vào hỏa diễm của mình!
Sử Văn Cung không chút lưu tình khiển trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.