Thần Võ Chiến Vương

Chương 254: Tầm Nhìn Hạn Hẹp 




Cuối cùng Tô Lệ được mang về, đám người bên ngoài phòng ở của Giang Thần nhanh chóng tản đi.
Người của Phong Kỷ đội bảo Giang Thần không nên rời khỏi phòng, Ứng Vô Song vội vội vàng vàng chạy đi về một hướng khác.
Giang Thần trở về phòng, ngâm hai bàn tay dính đầy máu tươi vào trong nước, ở trong quá trình này, tâm tình của hắn cũng đã bình phục lại.
Bạch Linh cẩn thận từng li từng tí một đi tới, nằm nhoài ở bên cạnh bàn, dùng chân trước đập vào vai của Giang Thần, con mắt màu xanh lam có vẻ lo lắng.
- Không trách được ngươi, không thể bởi vì người khác mạnh mẽ mà tiếp nhận tất cả hành động của người khác đối với ngươi, huống chi hắn cũng không được tính là người mạnh mẽ gì cả.
Giang Thần sờ sờ đầu của Bạch Linh, quan tâm nói:
- Sao rồi, còn đau không?
Bạch Linh đã sớm khôi phục, nhìn thấy Giang Thần không hề tức giận, lúc này nó mới nheo mắt lại hưởng thụ hắn xoa xoa đầu mình.
Cũng không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, khí lực rất lớn, có người đang dùng nắm tay để đập cửa.
Cửa mở ra, nhìn thấy Thạch Cảm Đương đang nổi giận đùng đùng, Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Xem ra là thật, không ngờ ngươi đã thật sự tấn cấp lên Thông thiên cảnh!
Trong giọng nói của Thạch Cảm Đương có một cơn lửa giận.
- Là một nửa Thông thiên cảnh, thực lực bây giờ ở giữa Thần Du cảnh và Thông thiên cảnh, bởi vì ta đột phá khi còn là trung kỳ viên mãn...
Giang Thần nói.
- Ta đang nói chuyện này với ngươi sao? Ta đã nói với ngươi như thế nào chứ? Nhất định phải đợi tới khi điểm viên mãn thần huyệt ở trên kỳ kinh bát mạch kia mà!
Thạch Cảm Đương quát.
- Ta biết.
- Ngươi biết mà còn làm như vậy? Bởi vì Tô Lệ buộc ngươi? Ngươi không thể để cho hắn đánh một trận được sao?
- Không thể.
- Vậy ngươi tự tay hủy diệt cả đời của ngươi sao?
Lửa giận của Thạch Cảm Đương bộc phát ra, mang theo sự bất đắc dĩ rất sâu sắc.
- Viện trưởng, kỳ kinh bát mạch khi đạt tới Thông thiên cảnh cũng có thể điểm tiếp được...
- Trời! Lẽ nào ngươi cho là như vậy sao? Chết tiệt, trọng điểm không phải là thần huyệt trên kỳ kinh bát mạch, trọng điểm là khi đột phá Thông thiên cảnh có bao nhiêu thần huyệt trên kỳ kinh bát mạch! Hiện giờ ngươi có ngưng tụ cũng không có bất kỳ tác dụng gì cả!
Thạch Cảm Đương ngắt lời hắn, tức giận đến mức sắp phát điên, lý do của Giang Thần thực sự là khiến cho người ta cảm thấy im lặng.
- Viện trưởng, phương thức mà thế nhân cho rằng là đúng chỉ vẻn vẹn là bởi vì kiến thức không đủ dẫn đến, mới sẽ để cho từng Thần Du cảnh lãng phí thời gian đi điểm thần huyệt.
- Năm đó đại năng quy hoạch hệ thống cảnh giới đã cân nhắc rất chu toàn.
- Bốn mươi chín cái thần huyệt, đối với người bình thường mới vừa vặn đạt đến Thần Du cảnh hậu kỳ đỉnh cao, sau khi một lần đột phá tới Thông thiên cảnh thì sẽ lại đi ngưng tụ thần huyệt trên kỳ kinh bát mạch.
- Chỉ vẻn vẹn là bởi vì mất đi phương pháp mang đến hiệu quả thần kỳ có thể ngưng tụ kỳ kinh bát mạch khi đạt tới Thông thiên cảnh, cho nên mọi người đều đầu cơ trục lợi, ngưng tụ sớm khi còn ở Thần Du cảnh, như vậy sẽ làm tốn thời gian và tinh lực của bản thân mình.
Nghe Giang Thần nói xong câu này, Thạch Cảm Đương sửng sốt.
Hắn dùng một loại ánh mắt không tên nhìn Giang Thần, hỏi:
- Vì lẽ đó ngươi đang nói, trong mấy trăm năm qua, phương pháp của vô số người đều sai, thậm chí là người thông qua phương pháp kia trở thành cường giả tuyệt thế cũng đã sai?
- Không phải là sai, là phương pháp không đúng.
Giải thích của Giang Thần đã đủ rõ ràng, hiện tại không phải vấn đề của hắn, là Thạch Cảm Đương có tin hay không mà thôi.
Coi như không tin thì hắn có thể dùng sự thực để chứng minh, vì lẽ đó hắn cũng không quá lo lắng.
Lúc này, Thạch Cảm Đương trầm mặc một lúc, dường như đang ngưng thần lắng nghe cái gì đó.
- Ài, vấn đề hiện tại không phải ta có tin hay không, mà là những người khác có tin hay không, ngươi đã tự hủy tương lai của mình đó.
Thạch Cảm Đương nói.
Chẳng được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
- Tô Lệ bị ngươi đánh cho gần chết, tay chân tàn phế, tuy rằng các ngươi đã nói cẩn thận động thủ, thế nhưng chuyện này vẫn không nhỏ, nhớ kỹ, một lát nữa ngươi nên cường điệu hiệu quả của Cửu Tiêu Thần mạch, như vậy ngươi mới còn có cơ hội ở lại Thánh Viện!
Thạch Cảm Đương nhỏ giọng nói một câu, đi ra mở cửa.
Bên ngoài có tổng giáo tập Sử Văn Cung, Nam Công cùng một hán tử trung niên đang rất tức giận đứng đó.
- Có thật không?
Đầu tiên bọn họ hỏi Thạch Cảm Đương một câu.
Sau khi Thạch Cảm Đương gật đầu, bọn họ đi vào.
Nhìn Giang Thần ở trong phòng, vẻ mặt của bọn họ rất phức tạp, phản ứng gần như giống với Thạch Cảm Đương.
- Giang Thần, ở Hỏa vực, không có ai dạy ngươi sao?
Nam Công hỏi, vẻ mặt tràn ngập vẻ tiếc hận.
- Đây là ta thất trách.
Thạch Cảm Đương trở nên nghiêm túc hiếm thấy.
- Khi còn là Thần Du cảnh, khai phá được hai cái kỳ mạch thì đã có không nhỏ ưu thế ở Thông thiên cảnh, khi khai phá được ba đến năm cái kỳ mạch, bên trong Thông thiên cảnh sẽ vô địch với những người cùng cảnh giới khác. Mà khai phá sáu cái kỳ mạch trở lên, tất sẽ thành tôn giả.
Sử Văn Cung nói.
Hắn muốn để cho Giang Thần biết mình đã bỏ qua cái gì.
- Tốt nhất ngươi nên chờ chờ mong Tô Lệ không có chuyện gì xảy ra thì hơn!
Người hán tử trung niên kia là viện trưởng của Nam viện, Tô Lệ bị đánh thành dáng vẻ kia, hắn tới đây là để hỏi tội.
- Ta biết ý của các vị tiền bối.
Giang Thần nói.
- Ngươi biết sao?
Bọn họ ngạc nhiên không thôi, Giang Thần thật sự biết mình đã bỏ qua cái gì sao?
Thạch Cảm Đương nói những lời mà Giang Thần vừa nói lại một lần, nghe thấy lý do như vậy, ba người càng thương tiếc hơn nữa.
- Giang Thần, ngươi biết có bao nhiêu người đã vĩnh viễn dừng lại ở Thông thiên cảnh không?
- Hầu như là tám phần mười Thông thiên cảnh, bọn họ cũng nghĩ tới việc bù đắp, bỏ công sức ở trên kỳ mạch, những người kia, có vô số tinh lực, vô số thời gian và vô số tài nguyên.
- Mấy trăm năm trôi qua, không người nào có thể bù đắp thứ mà mình đã bỏ qua.
- Ở Thánh Viện, cái này cũng là một trong các vấn đề lớn nhất khi tu hành, đến nay không có cách nào giải quyết được.
Nam Công nói.
- Ta có lòng tin.
Giang Thần nói.
- Ài.
Năm người lắc đầu thở dài, một người thiếu niên có lý lẽ cứng nhắc như vậy, cho dù có lôi lại cũng không được.
Người như thế, tám con ngựa cũng không kéo về được.
Giang Thần không có cơ hội quay đầu lại, đương nhiên hắn cũng không muốn nghe bọn họ nói những lời này, hắn vẫn cho là mình vẫn có thể nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng mà, bọn họ kết luận Giang Thần sẽ hối hận tới mức phát điên ở trong mấy chục năm tương lai sau này.
Sau đó, bốn người đi ra bên ngoài phòng, bày kết giới, phòng ngừa lời nói của mình bị người khác nghe thấy, kế đó mới thảo luận việc này.
- Vốn là Giang Thần không có ở trong kế hoạch, đột nhiên xuất hiện, hiện tại đã mất cơ hội, chúng ta coi như hắn từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện đi.
Sử Văn Cung nói.
- Chỉ có thể như vậy mà thôi, hắn cũng đã như vậy rồi.
- Nam Công, giáo tập đại nhân, lẽ nào chuyện hắn đả thương Tô Lệ không truy cứu sao?
Viện trưởng Nam viện không muốn thảo luận tình huống của Giang Thần mà chỉ muốn tới hưng binh vấn tội.
- Truy cứu? Ngươi còn muốn truy cứu nữa sao? Ngươi quản giáo không nghiêm, Tô Lệ dẫn người xông tới Đông viện ta, tuyên bố muốn phế cánh tay của đệ tử Đông viện ta, rơi vào kết cục như thế là đáng đời, ngươi còn nói truy cứu với ta sao?
Thạch Cảm Đương cả giận nói.
- Nếu không phải có Tô Lệ cưỡng bức, hắn cũng sẽ không làm xằng làm bậy như vậy.
Nam Công nói.
Viện trưởng Nam viện không phục lắm, nói:
- Là do chính hắn ngu xuẩn, không trách được người khác!
- Tuy rằng Giang Thần không có khai phá kỳ kinh bát mạch, nhưng hắn còn có Cửu Tiêu Thần mạch, hắn lại dựa vào bản lĩnh của mình để thi được lớp đặc cấp, vẫn ưu tú hơn so với những đệ tử tiến tu khác.
Thạch Cảm Đương nói.
Sử Văn Cung và Nam Công nhìn nhau, bọn họ mới có quyền quyết định việc này ra sao.
- Ta sẽ coi như chưa từng có kỳ vọng đối với Giang Thần, nên làm thế nào thì cứ làm như thế đi.
Sử Văn Cung nói.
- Chuyện Tô Lệ cứ coi như thôi đi, Giang Thần cũng đã trả giá không ít.
Nam Công nói.
- Hừ!
Viện trưởng Nam viện không phục lắm, phất tay áo rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.