Thần Võ Chiến Vương

Chương 217: Thời Khắc Quyết Chiến (4)




Không giới sẽ không tự mình kết thúc, mãi đến khi người bên trong không chịu được nữa thì mới thôi.
Vì lẽ đó trên lý thuyết mà nói, nếu như Giang Thần vẫn kiên trì được thì nói không chừng hắn sẽ thấy kiếm thuật của hình ảnh trong gương đuổi kịp được Kiếm thần và Kiếm thánh của Thánh vực.
Trên thực tế, sẽ không có cơ hội như vậy.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ hai.
Vừa rồi, Giang Thần tiến triển thần tốc, nhưng mà hình ảnh trong gương càng khuếch trương hơn nữa, trực tiếp thi triển ra thức thứ hai của kiếm pháp.
Kết quả là Giang Thần cảm thấy hoa mắt, bị ánh kiếm càn quét qua.
Mà sau đó, hình ảnh của Giang Thần trong gương biến mất không còn tăm hơi, thế giới màu đen bắt đầu thu nhỏ lại, hình thành một cái cửa truyền tống.
- Cũng được.
Khi đối mặt với thức thứ hai, trong lúc hoảng hốt Giang Thần như đã nắm bắt được cái gì đó. Nếu như phản ứng của hắn nhanh hơn chút nữa thì còn có thể sống qua được một chiêu nữa.
Đương nhiên, nếu như hắn thật sự làm được, như vậy có thể nói thiên phú của hắn đã đạt đến mức độ không phải người nữa.
Sau đó, Giang Thần mang theo mặt nạ, đi ra cửa truyền tống, hắn đã kiên trì được sáu mươi bốn phút.
- Không biết sau khi Thánh Viện biết được tin tức này sẽ có cảm tưởng gì đây?
Lão giả áo xám giật mình, đồng thời lại có chút chờ mong.
Theo nam tử đeo mặt nạ đi ra ngoài, toàn bộ các cửa truyền tống đều biến mất không còn tăm hơi, khoảng cách nghỉ ngơi nửa ngày đã trôi qua được một nửa.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà sau khi Giang Thần, hắn phát hiện ra của ánh mắt mọi người nhìn thấy mình mang theo vẻ thương hại và đồng tình.
Dường như đã mất đi hi vọng đối với hắn vậy.
Sở Lạc đi tới bên cạnh hắn, báo cho hắn biết lời vừa rồi của Tam hoàng tử và một quyền khinh khủng kia.
Tam hoàng tử cũng không ngăn cản, hắn muốn nhìn một chút xem nam tử đeo mặt nạ này sẽ có phản ứng gì, đột nhiên hắn nhớ lại người này mang mặt nạ. Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
- Bốn mươi chín cái thần huyệt sao?
Thần Du cảnh thông qua thần huyệt chuyển hóa chân nguyên thành thần nguyên, thần huyệt càng nhiều thì hiệu suất và uy lực chuyển đổi thần nguyên đều được tăng lên rất lớn.
Chờ đến khi đạt tới bốn mươi chín cái thần huyệt, thần huyệt sẽ hình thành một vòng tuần hoàn, một thân chân nguyên tự động hóa thành thần nguyên.
Trạng thái này làm cho Tam hoàng tử ở bên trong Thần Du cảnh hầu như có thể nói là vô địch.
Dù cho kiếm thuật cao siêu đến đâu, nếu như thần huyệt không đạt đến ba mươi cái trở lên thì ngay cả đứng cũng không đứng được, căn bản không có cơ hội xuất kiếm.
Cảnh giới của nam tử đeo mặt nạ là trung kỳ nhập môn, dựa theo tiêu chuẩn bình thường, sẽ có tám cái thần huyệt.
Từ biểu hiện vừa nãy xem ra, tuyệt đối không chỉ là con số này, nhất định sẽ phải đạt đến hai mươi cái trở lên thì mới có thể giao thủ cùng đám người Phi Nguyệt công chúa, Tiết Nhân Thiên.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì chênh lệch với Tam hoàng tử vẫn quá to lớn như cũ.
Ai bảo Tam hoàng tử là hậu kỳ đỉnh cao cơ chứ, đây chính là ưu thế cảnh giới, cũng là nhân tố mấu chốt và quan trọng nhất để quyết định thắng bại.
Bây giờ nhìn lại, nam tử đeo mặt nạ khiêu chiến Tam hoàng tử, thực sự là tự mình muốn chết.
- Sư huynh, phải làm sao đây? Bốn mươi chín cái thần huyệt, dù cho vẻn vẹn là phòng ngự thì cũng rất khó công phá đó.
Sở Lạc phương tâm đại loạn, vẻ mặt lo lắng không thôi.
- Hôm nay ta tới đây là để giết hắn, ta đã từng giả định tới thực lực mạnh nhất của hắn, bốn mươi chín cái thần huyệt, điểm ấy ở bên trong phạm vi dự liệu của ta.
Giang Thần nói.
- Sao?
Sở Lạc không có cách nào biết được lời này là an ủi mình, hay là thực sự như vậy.
Sau đó, Giang Thần thừa dịp còn có thời gian nửa ngày mà chạy qua một bên ăn linh đan đột phá, tăng cảnh giới lên tới trung kỳ viên mãn.
Điểm đáng nhắc tới chính là, hắn ở trong cửa truyền tống sáu mươi bốn phút, dựa theo lời mà lão giả áo xám từng nói, thực lực của hắn sẽ tăng lên bốn phần mười.
Phong Tâm ý cảnh và Kim tâm ý cảnh trước sau bước vào nửa bước tiểu đạo, hỏa hầu của Sát na kiếm pháp thức thứ nhất đã đạt đến năm phần mười, Thiên Nhân hợp nhất và ý cảnh võ học đều đạt tới mức thông thạo.
Nếu cảnh giới tương đồng, Giang Thần có thể hành hạ Tam hoàng tử đến chết.
Lập tức, Giang Thần lấy ra linh đan rồi bắt đầu đột phá cảnh giới.
- Hắn còn chưa hết mơ tưởng ư?
- Nếu như cảnh giới tăng lên, quả thực có thể ngưng tụ ra mấy cái thần huyệt, thế nhưng dù vậy cũng không làm nên được chuyện gì.
- Dù cho là đạt đến bốn mươi tám cái thần huyệt thì chênh lệch với bốn mươi chín cái vẫn là mấy lần như cũ.
- Đáng tiếc, người duy nhất dám chính diện chống lại Tam hoàng tử lại không gặp may như vậy.
- Tam hoàng tử xuất thân từ thế gia đế hoàng, cũng không biết đã dùng bao nhiêu tài nguyên để khiến cho hắn ở tuổi tác như vậy ngưng tụ ra bốn mươi chín cái thần huyệt.
Trước quyết chiến mà nam tử đeo mặt nạ còn muốn đột phá cảnh giới, để lộ ra mấy phần thê lương, khiến cho vô số người tiếc nuối lắc đầu.
- Buồn cười.
Tam hoàng tử đã lên tới tường thành, ăn trái cây, nhìn tư thế ngồi xếp bằng tu luyện của nam tử đeo mặt nạ, hắn nở nụ cười rất xán lạn.
Đột nhiên, hắn nhìn về phía một bóng người xinh đẹp đang ở cách đó không xa, nói:
- Phi Nguyệt, các ngươi, ta sẽ ra tay xả giận giúp các ngươi, sẽ không để cho tên này dễ dàng chết đi như vậy.
- Ngươi cẩn thận một chút.
Phi Nguyệt công chúa nói.
- Hả?
Tam hoàng tử lập tức không để ý tới lời này của nàng.
- Không nên coi thường hắn, người này không thể khinh thường.
Phi Nguyệt công chúa không nói rõ ra được là tại sao, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng nam tử đeo mặt nạ sẽ thua, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy không ổn thỏa.
- Ta nói này Phi Nguyệt, thua cũng không tính là gì, thế nhưng nếu như bị người ta đánh cho có bóng ma, như vậy là không được.
Tam hoàng tử buồn cười nói.
- Hừ.
Phi Nguyệt công chúa không nhiều lời với hắn mà tiếp tục nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ trên đài kia.
Trong lúc nói chuyện, nam tử đeo mặt nạ đã thuận lợi đột phá, không có bất kỳ trở ngại nào cả.
- Xem ra hắn vốn nằm ở trong ranh giới đột phá, hiện tại có thể nói là nước chảy thành sông.
Có người suy đoán nói.
- Có ích lợi gì chứ? Lúc lên đài thì hắn chỉ có thể cảm giác được sự tuyệt vọng mà thôi.
Tam hoàng tử cười lạnh nói.
Người đứng ở bên cạnh hắn đều cảm thấy hắn quá tự đại, tuy rằng chuyện đã như vậy, thế nhưng quyết chiến sinh tử sắp tới, nên chăm chú đối mặt thì hơn.
Có điều, bọn họ đều không lựa chọn mở miệng.
Bởi vì như vậy sẽ chọc cho Tam hoàng tử giận dữ.
- Sau đó có phải là điên cuồng ăn đồ ăn ngưng tụ thần huyệt hay không? Ta rất chờ mong nhìn thấy tình cảnh này đó.
Tam hoàng tử nói.
Nhưng mà, nam tử đeo mặt nạ không có lấy ra yêu huyết hoặc là thịt thú để ăn rồi ngưng tụ thần huyệt.
Từ lúc Giang Thần ở trong Vạn thú vực đã ăn quá nhiều, những chất dinh dưỡng và tinh hoa kia vẫn ở trong thân thể của hắn, khiến cho hắn dễ dàng ngưng tụ ra từng cái từng cái thần huyệt.
- Tam hoàng tử, ngươi chết chắc rồi.
Không có ai biết trong lúc cảnh giới đột phá, đồng thời cái Thần mạch thứ sáu của hắn đã thức tỉnh!
Hắn vốn đã có mười sáu cái thần huyệt, bởi hiệu quả của Thần mạch cho nên cảnh giới tăng lên thì hắn có thể ngưng tụ ra thêm mười hai cái, cái Thần mạch thứ sáu thức tỉnh thì lại có thêm sáu cái.
Vì lẽ đó sau khi hắn đạt đến trung kỳ viên mãn, số lượng thần huyệt trong cơ thể đã đạt đến ba mươi bốn cái.
Đúng là đã đạt đến yêu cầu mà không ít người đều cho rằng có thể giúp hắn đứng vững ở trên đài.
Nhưng mà, tiêu chuẩn cân nhắc của mọi người lại là tiêu chuẩn không đúng.
Bởi vì theo dự liệu của bọn hắn, nhất định nam tử đeo mặt nạ phải có hai mươi cái thần huyệt trở lên thì mới có thể giao thủ cùng Phi Nguyệt công chúa, Tiết Nhân Thiên.
Nhưng trên thực tế, trước đó số lượng thần huyệt của hắn là mười sáu cái.
Sở dĩ là như vậy tự nhiên là hiệu quả của Thần mạch mang tới.
Bây giờ số lượng đã biến thành ba mươi bốn cái, là bay vọt về chất.
Cũng là thứ khiến cho ngày hôm nay Giang Thần đằng đằng sát khí như vậy.
- Xem ra độ khó sẽ lập tức giảm bớt không ít rồi.
Giang Thần không khỏi tiếc nuối nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.