Thần Võ Chiến Vương

Chương 210: Kiếm Khách Cấp Thứ Tư




- Như vậy chẳng phải là người luyện thương có thể hoàn toàn nghiền ép chúng ta hay sao?
Nghe Dịch Thủy Hàn phân tích xong, có người không thể nào tiếp nhận được chuyện này. Nếu như lợi hại như thế thì tại sao người luyện thương lại không nhiều cơ chứ?
Coi như là độ khó hơi cao, nhưng mà so với binh khí ngắn lại có ưu thế như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người đi luyện.
- Bởi vì đây chỉ là một trong số đó mà thôi, các ngươi không biết được điểm thứ hai đâu.
Dịch Thủy Hàn tiếp tục nói:
- Lại nói tới hai lĩnh vực thương thuật và kiếm thuật để mà nói, phân chia từ một đến mười, kiếm thuật tới cấp viên mãn là mười, cấp viên mãn của thương thuật chỉ có ba mà thôi.
- Ở ba cấp độ đầu, thương thuật lợi hại và mạnh mẽ hơn so với kiếm thuật, thế nhưng kiếm thuật có thể lên tới cấp bốn, cấp năm... Mãi đến tận cấp mười mới thôi.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, hóa ra là như vậy, chẳng trách người luyện thương lại ít như vậy. Một môn võ học không có cách nào theo cảnh giới đi tới cuối cùng, như vậy chỉ có thể nói là vô bổ mà thôi.
Huống chi vũ khí dài còn có rất nhiều yêu cầu nữa.
- Đương nhiên, cấp một tới cấp ba của thương thuật mà ta nói tới, ở phạm vi cảnh giới sẽ là Ngưng khí cảnh đến Thông thiên cảnh, rất nhiều người không có cách nào nhảy ra khỏi phạm vi này, kiếm thuật thì lại có thể tăng lên trên ba cấp.
- Vì vậy, người có thể luyện thương đều sẽ chọn luyện thương, người không thể luyện thì cũng sẽ không cưỡng cầu.
Dịch Thủy Hàn lại nói.
- Nói cách khác, nếu nam tử đeo mặt nạ muốn thắng được Tiết Nhân Thiên, như vậy dựa theo đẳng cấp mà Dịch sư huynh phân chia, ít nhất cũng phải đạt đến cấp thứ tư hay sao?
Rốt cuộc đã có người nghe hiểu lời của hắn.
- Đúng, bởi vì phương diện cảnh giới cho nên nam tử đeo mặt nạ đang ở thế yếu.
Dịch Thủy Hàn nói.
Chỉ có điều, lời giải thích về đẳng cấp này chỉ là ví dụ mà Dịch Thủy Hàn nêu lên để giảng giải cho quan điểm của chính mình, cũng không rõ lắm đối với thực lực của nó.
- Dịch sư huynh, kiếm thuật của ngươi xếp hạng thứ mấy vậy?
Có người rất thông minh, dùng Dịch Thủy Hàn làm tiêu chuẩn để tham khảo, từ đó muốn có được đáp án.
- Cấp bốn đi.
Dịch Thủy Hàn cười cợt, làm cho người ta có cảm giác hắn vô cùng tự tin.
Hắn thua ở trong tay Tiết Nhân Thiên, kết hợp với lý luận trước đó của hắn là nói bây giờ hắn đã tiến bộ thần tốc, có thực lực rửa sạch sỉ nhục.
- Dịch sư huynh, ngươi cảm thấy cái nam tử đeo mặt nạ này có thể đạt đến cấp bốn hay không?
Có người hiếu kỳ nói.
Lần này không chờ Dịch Thủy Hàn nói chuyện thì người bên cạnh đã không chút nghĩ ngợi lên tiếng phản bác.
- Dịch sư huynh chính là thủ tịch đệ tử của Quy Nhất kiếm phái, truyền nhân của Quy nhất kiếm đạo đó!
- Đúng vậy, nếu như ai cũng là cấp bốn, há không phải ai cũng là truyền nhân kiếm đạo hay sao?
- Ngươi ấy, không nên ôm hi vọng, nam tử đeo mặt nạ đã đụng phải khắc tinh của hắn rồi.
Dịch Thủy Hàn cười không nói, hiển nhiên cũng tán đồng lời giải thích của những người này.
Trên bình đài, thương của Tiết Nhân Thiên như du long, quét ngang ngàn quân, cực kỳ hung hăng.
- Ngươi cũng không xứng để ta chăm chú ra tay, quá đáng thương, lại đáng tiếc.
Tiết Nhân Thiên nói.
- Có điều ngươi cũng đã khiến cho ta làm nóng người rồi đó.
Giang Thần khẽ cười nói.
- Mạnh miệng!
Tiết Nhân Thiên thấy hắn còn cậy mạnh, hai tay nắm chặt thân thương luân phiên thay đổi vị trí, chân trái bước ra về phía trước.
Trong quá trình, thương uy đáng sợ đang súc thế, thân thương dường như cháy lên, phát ra khí mang màu cam.
Mái tóc đen và ống quần của hắn không gió phấp phới.
- Du Long phá nhật!
Gầm lên một tiếng, lời nói lạnh lùng trước đó thay đổi, chiến ý vốn đã nồng nặc giống như dầu hỏa tích lũy đột nhiên thiêu đốt lên vậy, khí thế ngập trời.
Thân thể khẽ động, trường thương múa một cái, giống như là biến ảo ra một con thần long màu vàng.
Cái đầu rồng rít gào kéo theo thân rồng dài chừng mười trượng, theo bước chân của Tiết Nhân Thiên giết về phía nam tử đeo mặt nạ kia.
Một thương này, không có chỗ để trốn, cũng không có cách nào chống đối được.
Tất cả mọi người trừng mắt nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ, đều xem xem liệu hắn còn có thể xoay chuyển được thế cuộc nữa không?
- Ta đã nói rồi, làm nóng người đã kết thúc, thương của ngươi không đáng được nhắc tới.
Đối mặt với thần long xung kích, Giang Thần vẫn rất bình tĩnh như cũ.
Linh kiếm được giơ lên, hơi suy nghĩ một chút.
Trong chiến đấu vừa rồi, hắn không ngưng tụ kiếm cương, cũng không thúc giục Bất hủ kiếm đạo.
Trước khi không thăm dò rõ ràng toàn bộ thực lực của kẻ địch, hắn sẽ cố gắng không bại lộ ra lá bài tẩy của mình, đây là thường thức trong những trận chiến đấu bình thường.
- Phong Tâm ý cảnh, lên!
- Kim tâm ý cảnh, ngưng!
- Bất hủ kiếm đạo, lên!
- Trường hồng kiếm pháp: Xích Cầu xuất lung!
Một khi hắn chăm chú, kiếm khí lẫm liệt bao phủ về phía trước, che lấp đi thương uy đang tàn phá chung quanh.
Một kiếm được đâm ra, người kiếm bắn mạnh về phía trước, khí mang giống như một con hung thú tiền sử ẩn hiện ở trước mũi kiếm.
- Cái gì?
Dịch Thủy Hàn giật nảy cả mình, hắn thân là kiếm khách, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một kiếm này có bao nhiêu sắc bén.
Hắn đã bắt đầu dao động, rất có thể nam tử đeo mặt nạ cũng giống như hắn, là kiếm khách cấp thứ tư.
Phản ứng của những người khác chậm một nhịp, khi bọn họ đang giật mình với một kiếm của nam tử đeo mặt nạ này thì hai người trên đài đã giao chiến cùng với nhau rồi.
Keng!
Chiêu thức va chạm, cái đầu rồng màu vàng bị hung thú màu đỏ thắm trên lưỡi kiếm của Giang Thần xé rách, thân rồng chia ra làm hai nửa.
- Làm sao lại vậy được chứ?
Tiết Nhân Thiên giật nảy cả mình, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là như vậy, hắn lập tức thu thương đón đỡ, che ở trước người.
Keng!
Linh kiếm rơi lên trên thân thương, để lại một dấu vết nhợt nhạt.
- Phù.
Tiết Nhân Thiên thở phào một hơi, nghĩ thầm xem như hắn đã chặn lại được kiếm này.
Không nghĩ tới Giang Thần lại chém ra một cái linh kiếm, sử dụng quán tính của kiếm để đảo quanh thân thương, hung thú khí mang màu đỏ nhờ vào đó mà bổ nhào lên trên người hắn.
Bộp một tiếng, đến phiên hắn bị đánh bay ra ngoài.
- Võ học chi đạo, không có phân cao thấp quý tiện, chỉ có ai giải thích được đến cực hạn hơn hay không mà thôi.
- Ngươi, tầm nhìn hạn hẹp, trời cao cho ngươi tư cách luyện thương, thế nhưng bởi vậy mà ngươi lại tùy tiện, không coi ai ra gì.
- Vì lẽ đó thương pháp của ngươi không đáng để nhắc tới, không đỡ nổi một đòn!
Giang Thần nói một câu, lại đánh ra một kiếm, đánh cho Tiết Nhân Thiên liên tục lui về phía sau, không thể chống đỡ được.
Thương ảnh ngang dọc, thương kính mạnh mẽ còn chưa đánh ra thì đã bị ánh kiếm chém nát.
Kiếm dùng phong mang của nó để khắc chế thương dài.
Đặc biệt là trải qua giao thủ vừa nãy, Giang Thần đã thăm dò rõ ràng con đường thương pháp của hắn, liệu địch tiên cơ, hoàn toàn không cho Tiết Nhân Thiên cơ hội chống trả.
Đúng như người khác suy nghĩ, chiến đấu không có hình thức gì bất biến, chỉ có mấy người mới có võ học tương khắc mà thôi.
Chỉ là hiện tại, người bị khắc chế chính là Tiết Nhân Thiên.
Thứ tự của hắn ở trên Tân hỏa bảng so với Phi Nguyệt công chúa còn cao hơn, thế nhưng tới lúc này, biểu hiện khi giao thủ còn không bằng Phi Nguyệt công chúa.
- Ngươi muốn giết ta? Muốn định ta vào tội chết? Chỉ bằng vào ngươi cũng có tư cách này sao?
Giang Thần theo sát, không chỉ là thắng lợi, mà bên trong kiếm còn mang theo sát ý.
Mọi người đều có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá kinh ngạc, bởi vì trước khi Tiết Nhân Thiên ra tay đã nói muốn giết người, hiện tại tài nghệ không bằng người, bị giết ngược lại cũng là gieo gió gặt bão.
- Thần Xuyên linh thai!
Tiết Nhân Thiên không cam lòng nhận lấy cái chết, liều mạng toàn lực muốn phản công, để cho mình không đến nỗi bị động đến mức ngay cả hai từ chịu thua cũng không nói ra được.
- Ngươi quỳ xuống đất cầu xin thì ngươi mới còn có đường sống.
- Dùng thương pháp khó coi này của ngươi để phản kích, thực sự là bi ai quá đó!
Giang Thần dùng giọng điệu trước đó của hắn để trào phúng lại chính hắn, tâm thần khẽ động, trạng thái thiên nhân hợp nhất đã dung nhập vào bên trong kiếm pháp.
- Trường hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
Một chiêu kiếm đánh ra, ba chiêu cùng xuất hiện.
Phân biệt chém vào đầu thương, thân thương, đuôi thương, chiêu thức của Tiết Nhân Thiên còn không đánh ra được thì năm ngón tay đã bị chấn động đến mức tê rần, thương còn rơi xuống dưới đất.
- Chết đi!
Chợt, Giang Thần chém ra một kiếm.
- Ta nhận...
Tiết Nhân Thiên cả kinh tơi mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, đã muốn chịu thua, thế nhưng lúc này hắn chỉ kịp nói ra hai chữ...
- Dừng tay!
Ngay khi Giang Thần đang muốn lấy đi tính mạng của hắn thì đột nhiên có một mũi tên phóng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.