Thần Võ Chiến Vương

Chương 183: Vạn Dặm Độc Hành (6)




Mãi cho đến khi hai con chim yêu thú thần cấp rời đi, Giang Thần mới cùng Bạch Linh nhảy ra khỏi nham thạch.
Bạch Linh làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, dùng móng sau gãi ngứa cho mình, không nhìn ánh mắt u oán của Giang Thần.
Cũng may mà hữu kinh vô hiểm, còn thu hoạch được một quả trứng yêu thú thần cấp, Giang Thần cũng không tiện nói cái gì.
Không giống như trứng bình thường, chỉ là vỏ trứng cũng đã ẩn chứa năng lượng rất mạnh mẽ.
Một tay Giang Thần đập vào trứng, ăn lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng, còn không liếm thứ dính vào vỏ trứng.
Chợt, Giang Thần lại cẩn thận thu vỏ trứng lại, đây là vật liệu có thể dùng để luyện chế linh đan đó.
Bạch Linh ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này lại đánh bạo nhào tới chỗ hắn, đòi hỏi chỗ tốt.
Suy nghĩ một chút, Giang Thần khao thịt, làm cho Bạch Linh mừng rỡ không thôi.
Trong mấy ngày kế tiếp, thân thể Giang Thần rất ấm áp, không ăn không uống cũng không bị ảnh hưởng.
Tới ngày thứ tư, cả người bỗng nhiên nóng lên, thân thể lần nữa có tạp chất bị đẩy ra, dính nhơm nhớp, so với lần trước dùng linh đan đột phá tứ phẩm còn nhiều hơn.
Nhưng mà chuyện này lại làm cho Giang Thần bị dọa cho phát sợ, vốn hắn tưởng rằng tu luyện tới mức này, bản thân đã rời khỏi phàm thể, thế nhưng bây giờ hắn mới biết còn rất xa.
Có điều, sau khi tạp chất bị bức ra khỏi cơ thể, Giang Thần phát hiện ra đầu óc rất là tỉnh táo.
Trạng thái bình thường so với trạng thái đỉnh cao trước đây còn tốt hơn, vạn vật trong thế giới ở trong mắt hắn trở nên càng thêm trơn bóng nhẵn nhụi, sắc thái tươi đẹp hơn trước đó.
- Cái này, quá là thần kỳ rồi đó!
Giang Thần ngạc nhiên không thôi, hắn hít sâu một hơi, có thể phân biệt ra được mùi vị bùn đất và hương thơm của hoa cỏ rất rõ ràng.
Con mắt nhìn về phía một thân cây, trong đầu hiện lên tin tức về loại cây này, dù cho là không biết trước đây bao lâu hắn lơ đãng đọc được tin tức về loại cây này, tất cả hóa thành tri thức hiện ra ở trước mặt hắn.
- Thiên nhân hợp nhất? Đây là trạng thái thiên nhân hợp nhất!
Giang Thần nhớ tới mấy loại khả năng mà hắn đã từng đọc được trong quyển sách nào đó, trong đó có một loại chính là thiên nhân hợp nhất.
Đây là một loại ý cảnh tu hành cao thâm, nói không rõ, không nói được.
Nhưng mà rất nhiều chỗ tốt lại khiến cho vô số người ngóng trông.
Có điều, Giang Thần biết không phải mình chân chính nắm giữ thiên nhân hợp nhất, mà là hiệu quả do trứng chim mang đến.
Rốt cuộc là vĩnh cửu hay là tạm thời, Giang Thần còn không biết.
Nhưng hắn cần phải nắm chắc cơ hội này, chân chính đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
- Bạch Linh, giúp ta hộ pháp!
Giang Thần nói.
Nghe ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, Bạch Linh không dám thất lễ, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng tuần tra ở gần đó.
Giang Thần ngồi ở trên mặt nham thạch, nhắm mắt lại, ở dưới tình huống không phân tán, cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy dấu vết gió thổi qua, lại nhìn thấy hình dạng của các loại hương vị ở trong không khí.
Không khí vô sắc vô vị lúc này cũng biến thành nhiều màu sắc hơn.
Hắn cảm giác những năm gần đây mình chính là một người mù, rốt cục hôm nay lại thấy được ánh mặt trời.
Rất nhanh, hắn lại nhìn về phía thân thể của mình, mỗi một lỗ chân lông trên da liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, máu thịt và gân cốt dường như từng đường bút tinh diệu vậy.
Kinh mạch và khí hải cũng dùng phương thức chưa từng có hiện ra ở trước mặt của Giang Thần.
Một lát lâu sau, Giang Thần mở mắt ra, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười.
- Bạch Linh, ngươi đừng có dọa ta sợ đấy nhé?
Giang Thần đột nhiên mở miệng.
Bạch Linh đang rón ra rón rén tới gần há hốc mồm, không hiểu làm sao Giang Thần phát hiện ra được.
Nó có thể phân biệt ra được Giang Thần có mở thần thức ra hay không, khi không mở ra, nó dựa vào kỹ năng săn bắn, dù cho lỗ tai của Giang Thần thính tới mấy cũng sẽ không nhận ra được.
Nhưng mà, hiện tại còn cách xa tới mười thước mà lại bị phát hiện, chuyện này khiến cho Bạch Linh rất là bất ngờ.
- Đây chính là thiên nhân hợp nhất chân chính đó.
Giang Thần thở dài một tiếng, vẻ mặt rất vui sướng.
Hiện tại, hắn tràn ngập cảm kích đối với Vạn thú vực, nếu như là ở bên ngoài, trong mấy tháng ngắn ngủi, chắc chắn sẽ không có tăng lên lớn như bây giờ được.
- Dùng hết tốc lực tiến về phía trước, để cho những người cho rằng ta đã chết kia phải mở to mắt ra mà nhìn!
Giang Thần cưỡi Bạch Linh, nhanh chóng chạy băng băng, hiện tại hắn đã rời khỏi khu vực nguy hiểm nhất của Vạn thú vực, chạy liên tục ba ngày như vậy mới đụng phải một con yêu thú thần cấp.
Sau đó, tần suất này biến thành năm ngày một lần, tám ngày một lần.
Sau vô số ngày, rốt cục Giang Thần đã đi tới ngoại vi của Vạn thú vực.
Rừng rậm không còn âm u giống như trước nữa, rất nhiều thực vật hiếm thấy cũng không nhìn thấy nữa, nguy hiểm đã giảm xuống đến mức thấp nhất.
- Bạch Linh, tìm cho ta nơi nhân loại tụ tập.
Giang Thần nói.
Như vậy là có thể hỏi dò vị trí hiện tại chuẩn xác, chạy về Đại Hạ vương triều.
Bây giờ cách tỷ thí Thánh Viện còn một tháng nữa, cho nên Giang Thần cũng không quá lo lắng.
Bạch Linh có bản năng của yêu thú, dùng phương thức mà Giang Thần xem không hiểu, sau ba ngày đã dẫn hắn gặp một nhân loại mà nửa năm qua hắn chưa từng gặp.
Có điều, Giang Thần không tiện đi ra gặp người ta.
Bởi vì người đó đang đi vệ sinh, lại là một nữ nhân, cái mông vừa to vừa tròn quay về phía hắn, hắn còn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nước bắn ra.
Giang Thần hoàn toàn há hốc mồm, không biết Bạch Linh làm vậy có phải cố ý hay không.
Nữ tử kia đã phát giác ra, nàng quay đầu lại, một khuôn mặt trẻ con chưa mỹ lệ mang theo vài phần nghi hoặc.
Sau khi thấy Giang Thần cưỡi Bạch Linh, con mắt của nàng trợn lên rất lớn, tiếp theo chính là một tiếng rít lên xuất hiện.
- Cô nương, ta không thấy gì hết.
Giang Thần lập tức mang theo Bạch Linh chạy đi xa, hắn hấp thu kinh nghiệm Mộng Thiến lần trước, hắn không trực tiếp rời đi mà đứng ở cách đó không xa để chờ đợi.
Cũng không lâu sau, nữ tử kia đã tìm tới, còn không chỉ có một mình nàng.
Là một nhánh đội ngũ sáu người, nữ có nam có, đều rất trẻ trung, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của những người này, Giang Thần tiên phát chế nhân, giành nói trước:
- Các vị, không phải là ta cố ý đâu.
Điều không nghĩ tới chính là, lời này rất có hiệu quả, sự phẫn nộ trên mặt sáu người biến mất không còn tăm hơi.
Trong lúc Giang Thần vui mừng vì những người này văn minh thì đột nhiên phát hiện ra vẻ phẫn nộ bị kiêng kỵ và sợ sệt thay thế.
Cúi đầu vừa nhìn thì đã phát hiện ra hai mắt của Bạch Linh trở nên đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào sáu người này không tha.
Đáng thương cho những thiếu niên nam nữ này mới là Tụ nguyên cảnh, bị Bạch Linh vừa dọa một cái đã hồn vía lên mây, hai chân như nhũn ra.
Tét!
Giang Thần dùng sức vỗ đầu của Bạch Linh một cái, cảnh cáo nó thành thật một chút.
- Ô Ô.
Bạch Linh hú lên quái dị, rất không vui, con ngươi lại khôi phục thành màu xanh lam.
Sáu người nhìn vậy thở phào một hơi, lại nhìn lẫn nhau, tiếp theo bắt đầu đánh giá Giang Thần.
Bởi vì mấy ngày này gian khổ cho nên Giang Thần đã đổi qua hết các y phục trong nạp giới, lúc này nhìn qua hắn còn chật vật hơn so với ăn mày đầu đường, tóc tai bù xù, y phục rách nát.
Bộ dáng này, thực sự không giống như là cường giả gì cả, Bạch Hổ dưới thân lại nghe lời hắn như vậy, có lẽ cũng không quá lợi hại.
Đám thiếu niên non nớt này coi đây là cơ sở để phán đoán thực lực của Giang Thần và Bạch Linh, sai mười phần, thế nhưng bọn họ lại cảm thấy rất là chính xác.
- Xin lỗi là được sao? Nếu như ta cởi sạch ngươi, lại nhìn ngươi một chút có được hay không?
- Dương Giai!
Người nói chuyện là một nữ tử trẻ tuổi, thiếu nữ bị Giang Thần nhìn thấy ở bên người nàng, nghe đối phương nói thế, tự nàng đi lên phía trước một bước.
- Bằng hữu, chuyện này cũng là ta có chỗ không đúng, việc này coi như thôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.