Thần Võ Chiến Vương

Chương 181: Vạn Dặm Độc Hành (5)




Chuyện Hỏa Nguyên quả đã làm cho Giang Thần càng có tự tin đi ra khỏi Vạn thú vực.
Hắn bỗng nhiên ý thức được sở dĩ người khác cảm thấy Thần du cảnh không có cách nào rời khỏi nơi này là có hai nguyên nhân.
Một trong số đó, Thần du cảnh không biết bay, gặp phải nơi hiểm yếu thì chỉ có thể dừng lại nhìn mà thôi.
Thứ hai, không có cách nào thu nạp được năng lượng thiên địa, đây là điểm trí mạng nhất.
Nhưng hai vấn đề này đối với Giang Thần mà nói lại không tồn tại, đặc biệt là hiện tại Bạch Linh cũng đã biết bay, cho nên muốn đi ra Vạn thú vực, tỷ lệ so với những người khác còn lớn hơn rất nhiều.
Có điều hắn cứ lạc quan như vậy cho đến khi gặp một thứ, nhìn như chiến hào lớn do thiên nhiên hình thành.
Ở hai bên một bờ sông lớn đều có sương mù bao phủ.
Vừa bắt đầu, Giang Thần không để ở trong lòng, định bay qua.
Nhưng mà sau khi tiến vào sương trắng, hắn lập tức cảm giác được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, làm cho hắn và Bạch Linh sợ tới mức lập tức trở về mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, bên trong sương trắng có một đầu quái vật khổng lồ đang lăn lộn, như ẩn như hiện, không thấy rõ toàn cảnh.
Nhưng mà khí tức kinh khủng kia nhất định là yêu thú thần cấp không thể nghi ngờ.
Tình huống như vậy không phải Giang Thần chưa bao giờ gặp, không qua được từ không trung thì hắn sẽ nghĩ biện pháp từ mặt đất.
Mặc dù nói Vạn thú vực không có cầu nối, có điều dựa vào tốc độ của Bạch Hổ, có thể thừa thế xông lên, đạp lên trên mặt nước chạy đến bờ bên kia.
Có điều mấy ngày nay bởi vì có kinh nghiệm ở Vạn thú vực cho nên Giang Thần đã trở nên cẩn thận hơn trước đó.
Ngăn cản Bạch Linh đang nóng lòng muốn thử, hắn lại ném ra thi thể một đầu yêu thú từ trong nạp giới, dùng sức ném vào trong nước.
Yêu thú nặng mấy trăm cân, có vô số bọt nước bắn lên, sau đó nhanh chóng chìm nghỉm.
Chỉ là còn chưa hoàn toàn chìm xuống thì Giang Thần và Bạch Linh đã phát hiện ra dưới đáy nước có một bóng đen xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh nuốt chửng yêu thú.
Chợt, mặt nước khôi phục lại vẻ yên lặng, như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Giang Thần và Bạch Linh trợn mắt há hốc mồm.
Giang Thần phân tán thần thức của chính mình, bởi vì bị sương trắng và nước sông ảnh hưởng cho nên hắn chỉ có thể cảm ứng được khí tức, không có cách nào nhìn rõ ràng toàn cảnh của yêu thú.
Dưới sông không chỉ có một con quái ngư như vừa nãy, mà bên trong sương trắng lại có một con chim có thể tích có thể so với núi cao.
- Đi vòng đi.
Đến lúc này, Giang Thần vẫn còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn dự định sẽ đổi đường khác với Bạch Linh.
Cũng không lâu sau hắn đã phát hiện ra hai bên trái phải không có đường đi, không biết con sông này dài bao nhiêu, hơn nữa mặc kệ đi về thượng lưu hay là hạ lưu thì sương trắng đều nồng nặc đến mức mặt đất đều bị che kín.
Hắn trở lại chỗ cũ, chỉ có tình hình ở nơi này mới hơi hơi tốt một chút mà thôi.
- Chẳng trách mọi người đều nói Vạn thú vực hung hiểm, đây chính là tuyệt cảnh rồi.
Giang Thần không qua được thì càng không cần phải nói tới các Thần du cảnh khác.
Thực sự không có cách nào, Giang Thần chỉ có thể quay đầu, đi tới những phương hướng khác.
Thế nhưng hắn đã đi được một đoạn thời gian, cũng không muốn từ bỏ như vậy, quan trọng nhất chính là ai biết những phương hướng khác có thể cũng có tình huống như vậy hay không chứ?
- Xông qua từ không trung sao?
Giang Thần nghĩ.
Trong nước có vô số quái ngư, trên không trung chỉ có một con chim lớn mà thôi.
Bờ bên kia, bầu trời vẫn là sương mù màu trắng mông lung như cũ, không nhìn thấy tận cùng, chuyện này lại để cho Giang Thần do dự không quyết định được.
Bỗng nhiên Bạch Linh đưa ra quyết định, quơ quơ đầu với hắn.
- Ngươi ngăn cản hắn? Ta sẽ nhân cơ hội đi qua?
Giang Thần hỏi.
Bạch Linh gật đầu một cái.
- Không được, mặc dù ngươi biết bay, thế nhưng người ta là bá chủ không trung, ta hoài nghi nó có huyết thống cực mạnh.
Giang Thần nói.
Móng vuốt của Bạch Linh dùng sức vỗ một cái, không phục lắm, chủ động vọt vào trong sương trắng.
Trong lòng Giang Thần run lên, chỉ lo Bạch Linh có chuyện, cho nên lập tức đuổi theo sát sau lưng nó.
Sương trắng tới mức đưa tay không thấy được năm ngón, Giang Thần tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy được bóng dáng của Bạch Linh đâu.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra trước mắt có đồ vật xẹt qua, hắn vừa nhìn thì phát hiện ra là một phần thân thể của chim lớn, nhưng lại chiếm cứ tất cả tầm mắt của Giang Thần, một cái lông chim có đầu lớn, hình dáng giống như vảy vậy.
Trong lúc hắn nghi hoặc thì một tiếng hổ gầm truyền đến, mang theo sự phẫn nộ va không cam lòng.
Giang Thần không để ý tới quá nhiều, lấy Xích tiêu kiếm ra đâm một cái.
Dưới một kích toàn lực, nhưng mà chỉ kéo xuống được một cái lông chim, đồng thời mình thì bị một luồng lực lượng đáng sợ đàn hồi lại, đánh hắn từ trên không trung đập xuống mặt đất, đập ra một cái hố to.
Cũng không lâu sau, Bạch Linh hạ xuống theo, trên người cũng đầy rẫy vết thương, hai mắt đỏ chót.
- Ta bảo ngươi đừng lên ngươi còn không tin.
Giang Thần tức giận nói.
Bạch Linh rất oan ức kêu một tiếng, hỏi sao hắn không thừa dịp cơ hội như vậy mà đi qua cơ chứ?
- Thân thể của con chim lớn kia hầu như đã ngăn cản đường đi, không qua được.
Giang Thần nói.
Có một tin tức tốt là, Giang Thần đã biết lai lịch của yêu thú này là gì.
Con chim lớn này có huyết thống của Côn Bằng, chính xác tên là Thôn Thiên điểu, từ quái ngư giữa sông hóa thành.
Khu vực ở trước mặt này, cho dù là lục địa hay là bầu trời cũng có thể nói là cấm địa, dựa vào man lực không có cách nào xuyên qua được.
Có điều Giang Thần đã nghĩ ra được một biện pháp, căn cứ vào hiểu biết của hắn, Thôn Thiên điểu tâm tính ôn hòa, đây cũng là nguyên nhân mà hắn và Bạch Linh còn sống sót.
Còn có một chút nữa, đó là Thôn Thiên điểu rất thích ăn trái cây.
Trong nạp giới của hắn vừa vặn có một lượng lớn Hỏa Nguyên quả.
Suy nghĩ một chút, hắn bất đắc dĩ lôi kéo Bạch Linh lần nữa tiến vào bên trong sương trắng, không chờ công kích đến thì hắn đã lấy ra Hỏa Nguyên quả trước.
Động tĩnh điên cuồng của Thôn Thiên điểu ngừng lại.
- Chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn mượn đường qua đường mà thôi.
Giang Thần nhìn thấy đã có hiệu quả, hắn lại lấy ra càng nhiều Hỏa Nguyên quả hơn nữa.
Đùng!
Một tiếng giòn vang xuất hiện, thân thể to lớn của Thôn Thiên điểu xảy ra biến hóa, như đã biến mất không còn tăm hơi.
Giang Thần biết đây là Thôn Thiên điểu đang biến hóa.
Bởi vì có huyết thống của Côn Bằng, có thể chuyển đổi từ chim và cá, vừa nãy thứ Giang Thần và Bạch Linh đối mặt chính là nửa chim nửa cá.
Lúc này nó đã biến thành chim, lông cánh vừa dài lại vừa rộng, thân thể tinh tế, toàn thân lập loè ánh xanh, nhìn cao quý mà lại tao nhã.
Thôn Thiên điểu bay đến đây, sau đó nhìn chằm chằm vào Hỏa Nguyên quả trong tay của Giang Thần, rồi lại dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Bạch Linh.
- Hừ!
Bạch Linh không cam lòng yếu thế, nhe răng nanh với nó, không thèm để ý tới uy hiếp của nó.
- Ngươi vẫn còn muốn tìm cái chết sao?
Giang Thần nhìn Thôn Thiên điểu sắp biến đổi trở lại, vội vã vỗ đầu Bạch Linh một cái.
- Ô ô.
Bạch Linh rất oan ức, vừa rồi nó mới động thủ một chút với Thôn Thiên điểu, một chút lợi cũng không chiếm được, còn bị chật vật trục xuất ra khỏi nơi này.
Giang Thần chủ động ném Hỏa Nguyên quả qua đó, Thôn Thiên điểu dùng miệng tiếp lấy, rất nhanh trái cây đã hòa tan, như nước mát chảy vào trong miệng của nó.
Sau đó đã nhìn thấy Thôn Thiên điểu vui vẻ kêu một tiếng, đảo quanh Giang Thần, yêu cầu càng nhiều Hỏa Nguyên quả hơn nữa.
Giang Thần đưa ra càng nhiều Hỏa Nguyên quả hơn, đồng thời đi về phía trước sương trắng, mà Thôn Thiên điểu cũng không ngăn cản.
Khi sắp tới bờ bên kia, Thôn Thiên điểu đột nhiên hét lên một tiếng, ngăn cản Giang Thần và Bạch Linh.
Giang Thần cả kinh, vừa nãy gần như hắn đã cho nó một nửa Hỏa Nguyên quả, lẽ nào con chim này còn muốn đổi ý hay sao?
Điều không nghĩ tới chính là, Thôn Thiên điểu dùng mỏ nhọn của mình tự cắt vào da thịt, đưa một giọt máu tươi màu vàng rực rỡ ném cho Giang Thần.
- Tinh huyết?
Giang Thần vừa mừng vừa sợ, hắn vạn lần không nghĩ tới Thôn Thiên điểu lại hiểu đạo nghĩa như vậy, còn biết báo đáp lại.
Máu tươi của yêu thú Thần cấp, giá trị vượt xa tất cả Hỏa Nguyên quả, chứ đừng nói chi là hắn mới chỉ đưa ra một nửa.
Nhìn Giang Thần tiếp nhận, Thôn Thiên điểu rời khỏi trước mặt hắn, trở lại trong sương trắng.
- Thấy không, bạo lực không thể giải quyết được tất cả.
Hóa giải nguy cơ, còn có thu hoạch không nhỏ, chuyện này làm cho Giang Thần rất là đắc ý.
Bạch Linh trợn tròn mắt, như là đang nói nếu như ngươi sớm làm như vậy thì cũng không tới mức toàn thân là thương thế như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.