Thần Võ Chiến Vương

Chương 166: Ngươi Có Thể Đi Chết Được Rồi




Mặc Ly đưa tay vuốt gò má, mãi tới khi ngón tay dính vào máu tươi, cùng với cảm giác đau đớn mới khiến cho hắn tin tưởng tất cả những chuyện này là sự thật.
- Khuôn mặt đẹp đẽ của người nào đó đã bị phá rồi đó.
Giang Thần nói.
Nghe vậy, Mặc Ly híp mắt lại, sát khí nồng nặc đến cực điểm, Nhật Diệu kiếm trong tay bắn ra phong mang.
- Làm ta tức giận, ngươi sẽ phải hối hận.
Tiếng nói của hắn lạnh lẽo vô tình, dường như ác đồ giết người không chớp mắt vậy.
Lời này không sai, sát niệm sẽ tăng lên lực chiến đấu của hắn.
- Ta rất muốn mở mang kiến thức một chút, nhìn lúc ngươi toàn thịnh sẽ mạnh như thế nào, ta có thể cho ngươi giết chóc khắp nơi được.
Giang Thần rất khinh thường nói.
- Như vậy, sẽ như ngươi mong muốn.
Mặc Ly nói xong, trên mặt toát ra vẻ súc lực dữ tợn, đây chính là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Khi chiến đấu, xưa nay mặt của hắn đều không hề có cảm xúc, như một cái máy vậy.
Bộ dáng hiện tại như vậy là đã hạ quyết tâm.
- Nhật nguyệt đồng huy!
Mặc Ly nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế tăng vọt, tử mẫu kiếm luân phiên vung vẩy, như một cây kéo lớn phóng đi.
Trong quá trình này, ở sát lưỡi kiếm, hỏa diễm và thần nguyên Kim tâm ý cảnh ngưng tụ thành một điểm sáng, cũng nhanh chóng mở rộng, càng ngày càng chói mắt.
Chờ đến khi tới trước người Giang Thần thì đã biến thành một quả cầu màu vàng được hỏa diễm bao bọc, dường như có thể thay thế ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu vậy.
- Chết!
Bắp thịt trên hai tay của Mặc Ly nhô lên, song kiếm vẽ ra, quả cầu màu vàng phóng về phía trước, thể tích không nhỏ, tốc độ cực nhanh.
- Không ngờ lại làm cho Mặc Ly thiếu gia sử dụng chiêu này!
Người của Mặc gia thấy cảnh này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đều không tự chủ được lui về phía sau.
Quả cầu màu vàng được hỏa diễm bao bọc nhìn qua đã thoát khỏi kiếm pháp, kì thực không phải vậy, quả cầu màu vàng kia động một cái là nổ, vô số đạo ánh kiếm hóa thành những thanh kiếm nhỏ bắn tung toé, xé rách kẻ địch trong một khu vực.
Người thông minh nhìn thấy người của Mặc gia lui về phía sau, cảm nhận được sự nguy hiểm tới từ quả cầu này, cả đám cũng chuyển bước chân rời đi.
Toàn bộ quảng trường đột nhiên trở nên trống trải không ít.
- Nhất kiếm phá vạn pháp!
Nhưng mà Giang Thần không lùi, trái lại còn chủ động nghênh đón, Xích tiêu kiếm ngưng tụ tất cả lực lượng của hắn.
Kiếm cương đạt đến trình độ sắc bén trước nay chưa từng có.
Hắn đánh về phía ngay chính giữa quả cầu màu vàng, vào một khắc tiếp xúc, không có tiếng nổ tung vang lên, trái lại hắn còn nhẹ nhàng cắt đôi quả cầu này ra.
Giống như một cái kéo sắc bén xẹt qua vải vóc vậy, quá trình giống như nước chảy, còn có thể nghe thấy được tiếng kim loại ma sát đau đớn màng nhĩ kia.
Đoàng!
Quả cầu màu vàng phát ra một tiếng vang giòn, sau đó hóa thành hư không.
Một chiêu Nhật Nguyệt Đồng huy này vốn là chiêu thức loại hình va chạm, chỉ sợ kẻ địch không tiếp xúc mà thôi.
Thế nhưng Giang Thần thì lại tốt, một kiếm phá nát, khiến cho đám người Mặc gia cùng há hốc mồm.
- Kiếm của ngươi!
Bản thân Mặc Ly cũng không ngoại lệ, hắn nhìn chòng chọc Xích tiêu kiếm trong tay của Giang Thần, liếc mắt nhìn tầng kiếm cương bên ngoài cũng đã cảm thấy bị thương.
- Kim tâm ý cảnh hòa vào trong đó?
Trong lòng Mặc Ly đã rối loạn.
Cảnh giới của Giang Thần tăng lên, thần huyệt tăng nhanh, hắn cũng có thể không để vào trong lòng.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Kim tâm ý cảnh của Giang Thần đã tăng lên không ít, lại nghĩ đến đối phương mua lại Ô kim hung thiết, trước sau không tới mấy ngày đã có thể có được trình độ như vậy.
Thiên phú như vậy không khỏi cũng quá khủng bố đi.
Hắn không biết về Nhất Niệm Vĩnh Hằng, còn cho rằng Giang Thần trong khoảng thời gian ngắn đã thành công lĩnh ngộ được huyền bí của Ô kim hung thiết.
- Có điều, ngươi vẫn chỉ có thể ngăn cản được thế công của ta, muốn đánh bại ta là chuyện không thể.
Hiện giờ Mặc Ly đã coi hắn là đối thủ có thực lực ngang mình, hắn một mực tấn công mà chưa thành công, nhưng cũng tự tin mình có thể ngăn cản được Giang Thần công kích.
Lại nói tới một kiếm trên mặt chỉ là hắn bất cẩn, hắn vẫn xem thường Giang Thần.
- Thật sao?
Giang Thần không phủ nhận mà kiếm theo người động, đi tới trước người của hắn.
- Hừ.
Mặc Ly vung song kiếm lên, thiên về phòng thủ, vừa đánh vừa động, hóa giải từng kiếm của Giang Thần.
Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi ở trên quảng trường, đánh túi bụi, làm cho đám người vây xem nhìn thấy vậy mà sững sờ.
- Giang Thần lại khiến cho Mặc Ly chỉ có thể phòng thủ, quá lợi hại!
- Nếu không phải cảnh giới của Mặc Ly cao hơn Giang Thần thì đã sớm chết ở trong tay của Giang Thần rồi!
- Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài.
Có một nhóm người bị Giang Thần thuyết phục, thân ảnh phiêu dật đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ.
Có điều, ở đây vẫn có không ít người ủng hộ Mặc Ly như cũ.
- Cảnh giới kém hơn, chỉ có thể trách Giang Thần tu luyện chậm mà thôi.
- Thắng bại chưa phân, cảnh giới của Giang Thần thấp như vậy, cuối cùng người không chịu được nữa sẽ là hắn.
- Không sai, Mặc Ly mới là người thắng cuối cùng.
Lời của bọn họ không phải là không có đạo lý, trên quảng trường hiện tại là một trận ác chiến, hai người mỗi người đều có ưu thế, có điều nếu như kéo dài tới cuối cùng, sẽ là Giang Thần chịu thiệt.
Bởi vì cảnh giới của hắn thấp, nhất định thần nguyên sẽ không bằng Mặc Ly.
Rất nhanh, hai người đã so chiêu được một phút, khóe miệng của Mặc Ly lộ ra nụ cười lạnh như băng, nói:
- Ta nói rồi, ngươi muốn thắng ta, là chuyện không thể.
- Không nghĩ tới ngươi giết chóc quả đoán mà lại làm con rùa đen rút đầu tốt như vậy.
Giang Thần nói.
Mặc Ly có hai thanh kiếm, nếu như để phòng ngự thì sẽ kín kẽ không một lỗ hổng, cảnh giới của Giang Thần cách biệt, cũng không thể dùng lực lượng mạnh mẽ phá hủy được.
Nếu như dưới tình huống không có cơ hội trực tiếp sử dụng: Trường hồng kiếm pháp, hai thức sau sẽ tay trắng trở về, tiêu hao của bản thân lại lớn, quay đầu lại tất sẽ bại.
Chiến đấu là một môn nghệ thuật rất chú ý tới kỹ xảo, giống như đánh cờ trên bàn cờ vậy, phải xem xét thời thế, nghênh dài tránh ngắn.
- Có điều, ta còn phải cảm ơn ngươi.
Giang Thần nở nụ cười không tên, nói.
- Cái gì?
Mặc Ly rất không rõ nhìn về phía hắn, mà thứ trả lời hắn chính là một kiếm.
Chỉ có điều sau khi tỉ mỉ quan sát thì rất nhanh Mặc Ly đã phát hiện ra tại sao, Giang Thần này đang dùng hắn để luyện kiếm!
Sau mười kiếm, kiếm thứ mười có thể tinh diệu hơn mấy phần so với kiếm đầu tiên.
- Ta đã suýt chút nữa quên mình là thiên tài chiến đấu.
Giang Thần thấy hắn nhận ra được, cũng không ẩn giấu, ở bên trong trận tranh tài này, hắn đã từ từ cảm ngộ được ý chí bất hủ của Bất hủ kiếm đạo.
Bất hủ, vĩnh viễn lưu truyền!
Chỉ có mấy chữ này, không ngừng đi tìm hiểu thì mới có thể nhắm thẳng vào đại đạo.
Giang Thần không có thời gian đi lĩnh ngộ ý chí bất hủ, thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng ở bên trong trận này mà kiếm đạo lại có phát hiện ra. Cũng làm cho hắn nghĩ tới mình còn có thiên phú chiến đấu.
Lại là một phút trôi qua, mọi người đã phát hiện ra phòng ngự của Mặc Ly đã xuất hiện một tia buông lỏng, đang bị Giang Thần hóa giải từng chút một.
- Mặc Ly thiếu gia, cố gắng lên! Hắn sắp không có thần nguyên nữa rồi!
Có người của Mặc gia hò hét trợ uy.
Quả thực, từ tình huống hiện tại, nếu Giang Thần muốn đánh bại Mặc Ly còn cần hơn một phút nữa, vấn đề là, từ khi ác chiến đến hiện tại, thần nguyên của Giang Thần còn sót lại bao nhiêu cơ chứ?
Mặc Ly cũng hiêu rõ điểm ấy, cho nên lại càng cẩn thận phòng ngự.
- Ngớ ngẩn.
Có điều cho dù tất cả mọi người đều lo lắng vấn đề này, thế nhưng Giang Thần không quan tâm. Sau khi nhận ra được thần nguyên của bản thân sắp không đủ, hắn lùi lại phía sau, móc ra một lượng lớn Hoàn linh đan ăn vào.
Bởi Mặc Ly vẫn phòng thủ, cho nên cũng không thể ra tay vào lúc này.
Trong mấy giây, Giang Thần ăn vào hơn trăm viên linh đan, đều là Hoàn linh đan thần phẩm mà hắn tự tay luyện chế, vừa vào miệng đã tan ra, hiệu quả vô cùng nhanh.
- Kiếm đạo của ta đã gần tới tiểu thành, rất cảm ơn ngươi, như vậy hiện tại ngươi đã có thể đi chết được rồi.
Nhìn Mặc Ly ngây người, thế tấn công của Giang Thần càng thêm kịch liệt, từng kiếm đều rất trí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.