Thần Võ Chiến Vương

Chương 150: Chơi rất cao hứng




Thần du cảnh, thứ tu chính là hồn xác.
Trước tiên ra tay từ thân thể, da lông, máu thịt, gân cốt, nội tạng, không ngừng rèn luyện tăng mạnh, làm cho khí huyết của bản thân trở nên dồi dào.
Sau đó là có thể ngưng thần dưỡng khí.
Đặc thù rõ ràng nhất là nắm giữ thần thức.
Đương nhiên, sự mạnh mẽ của Thần du cảnh không chỉ là thần thức, còn thể hiện ở mọi phương diện.
Ví dụ như phi kiếm thuật, thần hồn không đủ mạnh thì sẽ không có cách nào khống chế phi kiếm giết địch một cách chuẩn xác.
Giai đoạn Thần du cảnh này liên quan đến võ học, tất cả đều có yêu cầu nhất định đối với thần du.
Mà mỗi lần ngưng tụ thần huyệt đều phải trả một cái giá không nhỏ, hầu như là hút khô người, tập trung tất cả tinh lực vào trong đó.
Đương nhiên, một khi đạt đến điều kiện ngưng tụ thần huyệt, không có ai sẽ bỏ qua cơ hội này.
Còn có một chút người theo đuổi sự trác việt, ngưng tụ càng nhiều thần huyệt thì có trợ giúp với việc đột phá Thông thiên cảnh.
Bọn họ chỉ là xem Thần du cảnh là một khởi đầu mà thôi.
Những người này chính là thiên tài.
Giang Thần nắm giữ Thần mạch, sớm có thể ngưng tụ ra được bốn cái thần huyệt, chỉ là hắn vẫn không có thời gian mà thôi. Trước đó ở Hóa long trì còn bị người gọi là Tiểu vương gia kia phá vỡ trạng thái.
Hiện tại, tinh hoa nguyên khí là thứ mà bất kỳ linh vật gì cũng không sánh nổi.
Giang Thần ở trong đó ngưng tụ thần huyệt, sau khi kết thúc, thân thể sẽ không có bất kỳ suy yếu nào cả, bởi vì hắn có thể lập tức nhận được khôi phục.
Giang Thần sẽ không lãng phí cơ hội này, thần thức tra xét xung quanh. Sau khi xác định không có yêu thú tồn tại, lại bố trí một loại trận pháp báo động ở xung quanh khe nứt một chút.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, hai chân hắn phân biệt đặt ở hai bên khe nứt.
Đầu tiên nguyên khí từ bàn chân lan tràn ra toàn thân, tiếp theo mới bao bọc hắn lại.
Bởi vì bên trong nguyên khí không khí rất mỏng manh, cho nên Giang Thần cảm giác mình sắp nghẹt thở, sau khi thích ứng được thì hắn mới ngồi xuống vận chuyển công pháp, bắt đầu ngưng tụ ra thần huyệt.
Bản thân năng lượng đã giống như nước, thần huyệt lại là vại nước, hiện giờ hắn muốn dùng nước để đổ đầy vại nước.
Nhưng mà, một khi dùng hết, thân thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Thế nhưng tinh hoa nguyên khí xung quanh lại giống như một dòng sông, đặt mình ở trong đó, hắn hoàn toàn không phát hiện ra được năng lượng của bản thân tiêu hao. Đồng thời thần huyệt lại có thể thành công ngưng tụ ra được.
Lại thêm trình độ dồi dào của tinh hoa nguyên khí, chuyện còn lại chỉ cần giao cho thời gian là xong.
Chỉ có điều, ở cách khe nứt không xa đang có một nam một nữ đi tới.
Hai người này đều là Thần du cảnh sơ kỳ, trai tài gái sắc, từ trong rừng đi ra, dường như quan hệ rất thân mật.
- Sư huynh, dường như phía trước có sóng năng lượng rất mãnh liệt.
- Ta cũng cảm giác được.
Nam nữ này phát hiện ra tinh hoa nguyên khí lập tức bước nhanh đi tới, đồng thời cũng đã nhìn thấy Giang Thần ngồi ở đó.
- Tinh hoa nguyên khí! Lại là tinh hoa nguyên khí từ dưới lòng đất tiết ra ngoài!
Nữ tử kia vừa mừng vừa sợ, giống như Giang Thần vậy, tinh hoa nguyên khí đối với bọn họ có rất nhiều trợ giúp.
Nam tử cũng tươi cười, chỉ là khi nhìn về phía Giang Thần, nụ cười đã thu lại.
- Lại bị người ta nhanh chân đến trước, thực sự là xúi quẩy.
Nam tử này thầm mắng một tiếng.
- Sư huynh, không liên quan, khe nứt này rất dài, tinh hoa nguyên khí cũng rất dồi dào, hắn không hấp thu hết được đâu.
Nữ tử nói.
- Ta cũng không muốn như vậy.
Nam tử hừ lạnh, đi lên phía trước, quát lên với Giang Thần:
- Ngươi, cút ngay cho ta.
Nhưng mà, Giang Thần ngoảnh mặt làm ngơ, không nhúc nhích.
- Sư huynh, hắn đang ngưng tụ ra thần huyệt.
Nữ tử đã nhìn ra trạng thái của Giang Thần.
- Đúng là thông minh, nơi này đúng là nơi hoàn mỹ để ngưng tụ thần huyệt.
Nam tử bĩu môi một cái, bỗng nhiên con ngươi chuyển động, nói:
- Khà khà, muội nói xem nếu như ta ngắt hắn thì sẽ như thế nào?
Không chờ nữ tử nói chuyện, hắn đưa tay lấy ra một viên thiết hoàn từ trong lòng.
Hắn không thù không oán với Giang Thần, xuất phát từ tâm tư vui chơi muốn chọc ghẹo Giang Thần, nhìn thấy dáng vẻ thất bại của người khác mà thôi.
Nữ tử suy nghĩ một chút, không ngăn cản.
Nam tử vung tay lên một cái, thiết hoàn phát ra tiếng xé gió sắc bén, đánh vào trên lồng ngực của Giang Thần, phát ra tiếng vang nặng nề.
Giang Thần khẽ cau mày, vẻ mặt lộ ra thống khổ, nhưng không mở mắt ra.
- Định lực không tệ nha.
Nam tử nhìn mừng lớn, lần nữa đánh ra thiết hoàn, lần này là đánh về phía trán của Giang Thần.
Bộp một tiếng, trên mặt của Giang Thần thượng xuất hiện một cái ấn hồng.
Giang Thần lộ ra động tác cắn răng, có thể thấy rõ là hắn đang tức giận.
- Hả?
Nam tử không nhận được phản ứng mà hắn muốn từ trên người của Giang Thần, hắn rất là bất mãn, lần này ánh mắt nhìn về phía con mắt của Giang Thần.
Chỉ thấy khóe miệng hắn hiện lên nụ cười tàn nhẫn, lần này bên trong ngón tay mang theo hai viên thiết hoàn, dùng sức bắn ra ngoài.
Thiết hoàn đánh về phía hai mắt của Giang Thần, lực lượng đáng sợ có thể đánh nổ con ngươi.
May mà trong lúc mấu chốt, Giang Thần đột nhiên giơ tay, nắm lấy hai viên thiết hoàn.
- Chơi vui vẻ không?
Giang Thần chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra sự sắc bén, nhìn thẳng về phía trước.
Nam tử bị ánh mắt này tập trung, không khỏi sững sờ, lập tức mắng:
- Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì cút đi cho ta!
Hắn không cuống quít một chút nào, cũng không có áy náy, trái lại còn ra vẻ phiền phức phất tay đuổi ngươi.
- Ngươi muốn làm cho ta biến thành kẻ mù sao?
Giang Thần lại nói.
- Đừng có nói nhảm nữa.
Nam tử rất không vui nói, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp.
- Phế bỏ tất cả thần huyệt của bản thân ngươi, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Nam tử hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.
- Ta không muốn nói thêm lần nữa.
Giang Thần nói.
- Ha ha, một sơ kỳ nhập môn nho nhỏ như ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao? Lẽ nào ngươi không nhìn ra cảnh giới của ta là sơ kỳ đỉnh cao sao? Cao hơn ngươi ròng rã hai giai đoạn! Ngươi biết điều này có ý vị gì không? Một tay của ta cũng đã có thể bóp chết được ngươi!
Nam tử này nở nụ cười, sau đó tự hào nói ra cảnh giới của chính mình.
- Xem ra ngươi đã lựa chọn cái chết.
Giang Thần đứng dậy, cũng không biết không phải là bởi vì người ở bên trong tinh hoa nguyên khí hay không mà cả người mang theo vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Hắn đi từng bước một ra khỏi khe nứt, áp sát về phía nam tử kia.
- Sư huynh, xem ra hắn không biết cân nhắc lợi hại rồi.
Nữ tử kia khinh thường nói.
- Như vậy ta sẽ để cho hắn biết, cái gì gọi là lợi hại.
Nam tử này nắm chặt một thanh đao, xuất ra toàn lực, người giống như sấm đánh tới, đao kính có xu thế cuồn cuộn.
Có điều, Giang Thần đâm ra một kiếm, nhanh như chớp giật, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh.
- Cái gì?
Nam tử đang dương dương tự đắc kia giật nảy cả mình, không có cách nào khóa chặt được bóng người của Giang Thần, cho nên đương nhiên không thể nói là công kích được.
Hắn quyết định rất nhanh, đổi thành phòng thủ, đề đao đón đỡ ở trước ngực.
Chỉ là vừa mới đứng vững thì một đạo gió lạnh đã xuyên qua thân thể hắn, rút đi khí lực toàn thân của hắn.
Cúi đầu vừa nhìn, một thanh kiếm đã đâm vào lồng ngực của hắn.
- Tại sạo, tại sao lại như vậy được chứ?
Hắn không hiểu tại sao mình lại bị gia hỏa sơ kỳ nhập môn dùng một kiếm giết chết.
- Chỉ có sáu cái Thần huyệt, võ học thường thường mà cũng dám kêu gào ở trước mặt ta.
Giang Thần cười nhạo nói.
- Sáu cái... Không ít.
Nam tử chỉ kịp nói ra bốn chữ rồi ngã xuống đất không dậy nổi, đối với Thần du cảnh mà nói, hậu kỳ đỉnh cao phổ thông có sáu cái thần huyệt quả thực không ít.
Như Giang Thần vậy, sơ kỳ nhập môn đã có bốn cái thần huyệt mới gọi là không bình thường.
- Ngươi, ngươi lại giết chết Trầm sư huynh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nữ tử kia cũng không kịp phản ứng.
- Đồng thời, ta còn có thể giết chết ngươi.
Giang Thần nói.
Nghe vậy, cả người nữ tử kia cả kinh, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha.
- Phế bỏ tất cả thần huyệt của bản thân ngươi.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Mới vừa rồi nữ nhân này không có ngăn đối phương lại, trái lại còn rất hứng thú bàng quan đứng nhìn, không giết đã là hắn nhân từ rồi.
Nữ tử cả kinh, thần huyệt là thứ mà nàng rất vất vả mới ngưng tụ được, một khi phế bỏ, cảnh giới sẽ xuống dốc không phanh.
Nhưng mà, nàng không có cách nào phản kháng lại được, trong lòng hận Trầm sư huynh đã chết, tự tìm đến phiền phức cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.