Thần Võ Chiến Vương

Chương 147: Bóng đen yêu thú




Hoàng hôn buông xuống, Giang Thần đứng trên vách núi nhìn Vạn thú vực, sơn mạch liên miên không dứt giống như không có phần cuối, lại nghĩ đến việc mình bị đưa vào, không thể tùy ý rời đi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
- Buổi tối là thời điểm yêu thú hoạt động, chúng ta nhân cơ hội này săn giết bọn chúng đi.
Chợt, Giang Thần chỉ về phương hướng mặt trời xuống núi, nói:
- Đến hừng đông sẽ đến một tòa thành trì, ta sẽ đưa ngươi tới đó.
Thành trì là nơi các thế lực lớn ở Vạn thú vực dựng lên để tránh gió, ở nơi đó có thể không bị yêu thú tập kích.
- Ừm.
Thủy Sanh biết cảnh giới của hai người cách biệt quá lớn, không thể kết bạn mà đi. Nếu không phải cao thấp không đều, đối với song phương đều không có chỗ tốt gì cả.
Chợt, hai người đi bộ xuống núi, không cần tìm kiếm quá lâu thì từng con yêu thú chủ động xuất hiện ở trước mặt.
Yêu thú binh cấp, Giang Thần giao cho Thủy Sanh, tướng cấp thì lại để chính mình đối phó.
Nếu như gặp phải vương cấp, trực tiếp phi hành né tránh.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh, hai người cả người đẫm máu, kiệt sức, cũng đã thu hoạch được một lượng lớn thịt thú.
Hai người giết tới bên ngoài núi rừng, một con đường xuất hiện ở trên vùng bình nguyên, phần cuối của nó là một tòa thành thị.
- Ngươi không có nạp giới, không mang được bao nhiêu thịt thú và yêu huyết, ta không chiếm tiện nghi của ngươi. Ở nơi này có chút linh đan, ngươi cầm đi.
Giang Thần lấy ra hơn trăm viên thuộc ba loại linh đan dùng cho Tụ nguyên cảnh, kín đáo đưa cho Thủy Sanh.
- Này, cái này quá nhiều.
Thủy Sanh giật nảy cả mình, giá trị của linh đan đã vượt xa khỏi thu hoạch tối qua đạt được, nàng cảm thấy nhận lấy thì ngại.
- Cầm lấy.
Giang Thần không cho nàng cơ hội để cự tuyệt.
- Ồ.
Thủy Sanh còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng sự bá đạo không thể nghi ngờ của Giang Thần làm cho nàng chỉ có thể cẩn thận thu linh đan mà thôi.
Bởi vì biết Giang Thần có ý tốt, chưa bao giờ có tình cảm dị dạng làm cho nàng nở nụ cười nhợt nhạt, hơn nữa chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Sau đó, ở dưới ánh mắt của Giang Thần, Thủy Sanh đi tới con đường cổ, đi đến chỗ thành trì.
Sau khi Thủy Sanh biến mất ở cuối tầm mắt sau, Giang Thần mới lấy ra địa đồ, vị trí lúc này cách khá gần nơi mà hắn muốn tới.
- Buổi chiều là có thể chạy tới.
Nghĩ tới đây, Giang Thần liếc mắt nhìn ra phía sau, nói:
- Nếu như những tên kia không đuổi kịp đến thì tốt rồi.
Nhắc tới Mặc Ly, hắn có liều toàn lực cũng đánh không lại được.
Cảnh giới chênh lệch, chỉ là thần huyệt cũng đã gấp sáu lần của Giang Thần rồi.
Dù cho hiện tại Giang Thần còn có thể ngưng tụ ra hai cái thần huyệt thì cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Làm truyền nhân của Bất hủ kiếm đạo, hắn mới chỉ là nhập môn, tiểu thành cũng không đạt đến, thông qua kiếm đạo vận chuyển kiếm pháp so với trước đây còn mạnh hơn mười lần, nhưng lại không phát huy ra được một phần mười uy lực của Bất hủ kiếm đạo.
- Thời gian quá gấp, không có thời giam tìm hiểu ý chí bất hủ của Bất hủ kiếm đạo.
Giang Thần bất đắc dĩ nghĩ vậy.
Nói đến thời gian, Giang Thần lại nghĩ tới Thánh Viện Long vực kia.
Thánh Viện được xưng như vậy chính là bởi vì có một toà cung điện thời gian.
Tu luyện một tháng ở bên trong, bên ngoài mới chỉ là một ngày, có thể nói là nghịch thiên!
Đây cũng là nguyên nhân làm cho thanh niên Hỏa vực như phát điên đi tới nơi này để rèn luyện, tất cả đều muốn đạt được tiêu chuẩn tiến tu.
Nhưng mà, tiêu chuẩn chỉ có ba cái, thông qua phương thức tỷ thí để tuyển chọn ra.
- Tiêu chuẩn này là của ta.
Giang Thần không thể chờ đợi được, rất muốn tăng cao thực lực của mình, Thánh Viện có mị lực làm cho hắn không có cách nào từ chối.
Hơn nữa hắn còn muốn tìm thuốc giải ở Long vực.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một sáng sớm, khi đang đi ở trong núi thì đột nhiên Giang Thần phát hiện ra có chỗ không đúng, hắn đã nhiều lần gặp phải yêu thú tập kích.
Chuyện này ở trong Vạn thú vực không tính là ngạc nhiên, nhưng những yêu thú này chủ động tìm đến chỗ hắn.
Vừa mới bắt đầu là binh cấp, chậm rãi, tướng cấp cũng xuất hiện từng đầu một.
- Lẽ nào?
Giang Thần nghĩ đến cái gì đó, nhìn y phục trên người một chút, dính đầy yêu huyết, có mùi máu tanh nồng nặc.
Trải qua một buổi tối chém giết, trong lúc bất tri bất giác hắn đã quen thuộc mùi vị này.
Nhưng mà, yêu thú không quen!
Khi một yêu thú vương cấp cũng chạy tới, Giang Thần biết nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, hắn lần nữa bay đến không trung, tìm kiếm một dòng sông.
Phi rất cao, nhìn ra xa xa.
Giang Thần nhìn chung quanh trái phải, rất nhanh hắn đã thấy phía trước có mặt nước phản xạ lại ánh mặt trời, hắn lập tức bay đi về phía bên kia.
Càng đến gần, Giang Thần phát hiện ra là một hồ nước.
Trước khi xạ xuống, Giang Thần phân tán thần thức, muốn kiểm tra xem có yêu thú hay không.
Điều không nghĩ tới chính là, thần thức như đá chìm vào trong biển lớn, không có bất kỳ phản ứng nào.
- Có người?
Yêu thú sẽ không có thủ đoạn như vậy, Giang Thần cẩn thận từng li từng tí một đáp xuống bên bờ, tay nắm chặt Xích tiêu kiếm.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra cách đó không xa có một bóng người, đi tới thì mới phát hiện ra là một vị nam tử.
Đối phương nhận ra được tiếng bước chân của Giang Thần, nhìn lại, vẻ mặt rất căng thẳng.
- Bằng hữu...
Giang Thần thấy thực lực của hắn không mạnh, cũng yên lòng.
Chỉ có điều hắn vừa mới nói xong thì thanh niên kia lại như nhìn thấy quỷ, cuống quít chạy đi.
Giang Thần không tìm được manh mối, cũng lười đi quản, lấy ra vại nước từ trong nạp giới, múc đầy nước, sau đó cởi sạch y phục dính máu, lại dội nước từ trên đầu xuống.
Hòa tan mùi máu tanh, Giang Thần đổi y phục, đang muốn rời khỏi nơi này.
Thế nhưng không ngờ tới, trong hồ nước cách hắn không xa lại có một cái bóng đen đang nhanh chóng áp sát.
Nghĩ đến vẻ mặt lúc thanh niên kia rời đi, Giang Thần không dám khinh thường, bay đến giữa không trung, một khi có biến cố hắn sẽ lập tức bay đi.
Rầm!
Bóng đen đột nhiên phá tan mặt nước, bọt nước bắn ra tung toé.
Vốn hắn tưởng rằng đây là một đầu yêu thú lợi hại, thế nhưng lúc này Giang Thần lại sửng sốt, bởi vì đó là một nữ tử!
Thân thể trần như nhộng trắng như tuyết, linh lung, đường cong động lòng người như ẩn như hiện ở bên trong nước.
Khuôn mặt đẹp đẽ vốn hưởng thụ sự vui vẻ khi được bơi lội, lại đột nhiên nhìn thấy Giang Thần đang đứng lơ lửng trên không, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, nàng tức thì há hốc mồm.
- A!
Tiếng kêu từ trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng bộc phát ra.
- Ta đi!
Giang Thần phản ứng lại, cánh vung lên, chạy mất dép.
Chỉ có điều, lần này hắn không thể toại nguyện, không bay ra được bao xa thì hắn đã cảm giác được sau lưng có một luồng hàn ý rất lạnh lẽo.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy có một đạo tàn ảnh xuất hiện.
Đột nhiên, hắn hoàn toàn biến sắc, thân thể vội vàng dừng lại, ở trước người hắn có một nữ tử tuyệt mỹ đang đứng đó.
Người mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc ướt nhẹp, hiển nhiên là mới ra khỏi nước.
Nữ nhân này không phải là người mà Giang Thần nhìn thấy vừa nãy, nhưng hắn nhìn thấy vẫn sững sờ, khuôn mặt vẫn còn dính nước kia có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở.
Nếu như không phải ánh mắt của nàng lạnh như băng thì Giang Thần vẫn sẽ tiếp tục thưởng thức.
- Sư tỷ.
Giang Thần nhắm mắt kêu lên một tiếng.
Nữ nhân này, là người đứng đầu bảng Mỹ nhân bảng, Lý Tuyết Nhi.
Cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo môn.
Ánh mắt của Giang Thần rơi vào dưới hai chân của nàng, vốn hắn muốn nhìn một chút xem làm sao nàng có thể bay lên được, thế nhưng con ngươi đột nhiên phóng to.
Hắn khó có thể tin tưởng được trên đời này lại có người có chân hoàn mỹ như vậy.
Hai chân của Lý Tuyết Nhi để trần, màu da ở mu bàn chân tựa như trong suốt vậy, mơ hồ có mấy cái gân xanh, trắng sáng như tuyết, như ngọc vậy. Móng chân của mười ngón chân đều là màu đỏ nhạt, như mười cánh hoa mảnh nho nhỏ.
- Quy định thứ ba của Thiên Đạo môn là gì?
Lý Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
Giang Thần sững sờ, nói:
- Nếu như đệ tử trong môn là hạng người háo sắc, làm ra chuyện làm nhục danh tiếng môn phái, đáng trừng trị.
Nói xong, Giang Thần lập tức hiểu ra, hắn vội nói:
- Sư tỷ, ta cũng không biết các ngươi ở đó, ta chỉ giết yêu thú cả một buổi tối, cho nên mới muốn tắm rửa gấp mà thôi.
- Thật sao?
Khóe miệng của Lý Tuyết Nhi nở nụ cười lạnh, nói:
- Ngày đó ở Hóa long trì, cũng là như vậy phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.