Thần Võ Chiến Vương

Chương 144: Nhật Nguyệt Kiếm




Thanh niên nói chuyện cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng.
Khuôn mặt tuấn dật, dù cho thân đang ở trên vật cưỡi thì cũng có thể nhìn ra thân thể của hắn rất hoàn mỹ.
Người mặc một bộ y phục màu trắng, linh tính mười phần, phong nhã mà hào hoa.
- Mặc Ly! Là Mặc Ly!
- Đứng thứ bảy công tử bảng, thiên tài đứng thứ năm mươi bốn Tân hỏa bảng!
- Tam thiếu gia Mặc gia!
Đám người bị vây quanh không để ý tới tình cảnh của chính mình mà kích động quan sát Mặc Ly, có người ngóng trông, có kẻ sùng bái.
Đàm Vân và Lý Tử hiếm khi không đối chọi gay gắt, trong mắt hiện lên vẻ liều lĩnh.
Chỉ có Thủy Sanh nhìn Mặc Ly, lại nhìn Giang Thần ở trước mắt, vẻ mặt có vẻ lo âu.
Những người khác cảm nhận được sát ý lẫm liệt trên người của Mặc Ly, lại nhìn thấy cơ quan thú mắt nhìn chằm chằm vào mình, lại nhớ tới lời nói mới rồi, cả đám đồng loạt nhìn về phía Giang Thần.
- Mặc Thanh, là do ngươi giết đúng không?
Mặc Ly nói.
- Ta nói không phải, ngươi có tin hay không?
Giang Thần hỏi ngược lại.
- Không tin.
- Như vậy ngươi cần gì phải câu hỏi này, giả vờ giả vịt.
Giang Thần cười lạnh một tiếng.
- Rất tốt.
Mặc Ly không phẫn nộ mà nhìn về phía đám người còn lại, nói:
- Các ngươi đi cùng hắn sao?
Lời nói lạnh như băng, đặc biệt đáng sợ, làm cho mọi người thức tỉnh.
- Không, chúng ta là đệ tử của Quy Nhất kiếm phái, nảy sinh va chạm với hắn, bị hắn chém một tay!
Hướng Lượng nói.
- Bọn họ, bọn họ cùng đi với Giang Thần.
Lý Tử chỉ tay về phía đám người Đàm Vân, hưng phấn kêu lên.
- Ồ?
Mặc Ly nhìn sang chỗ bốn người Đàm Vân, mặt không hề có cảm xúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Không... Không, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Đàm Vân lại không phải là người ngu, đương nhiên nàng biết lúc này ở bên người Giang Thần là muốn chết, cho nên nàng mới theo bản năng dời bước chân đi sang một bên.
- Thật sao? Vừa nãy ngươi không nói như vậy nhỉ, không phải ngươi nói Giang Thần sư huynh mạnh mẽ thế nào sao?
Lời này của Lý Tử cực kỳ thâm độc, không chỉ có hận Đàm Vân mà còn hận Giang Thần.
Sắc mặt của Đàm Vân trắng bệch, cảm nhận được ánh mắt càng ngày càng lạnh của người kia, nàng cắn răng một cái, hét lớn:
- Mặc công tử, không phải, lúc vừa mới bắt đầu chúng ta không biết thân phận của Giang Thần, hắn cũng cố ý không nói, nói dối chúng ta là người đến từ thế lực lớn!
- Đàm Vân!
Thủy Sanh không thể tin tưởng được nhìn về phía nàng, đổi trắng thay đen như vậy, làm sao nàng lại nói ra được cơ chứ?
Thế nhưng Đàm Vân không thèm đến xỉa đến nàng, những lời tiếp theo trở nên trôi chảy hơn rất nhiều.
- Nếu ta biết Giang Thần chỉ là người đến từ nơi thấp kém như Thập vạn đại sơn thì đã sớm tách ra, càng không biết hắn dám giết hại đệ tử Mặc gia! Người cùng hung cực ác như vậy, lại còn chém rụng một cánh tay của đệ tử Quy Nhất kiếm phái, quá máu tanh và dã man, cũng chỉ có người man rợ từ nơi lạc hậu như Thập vạn đại sơn đi ra thì mới làm được như vậy!
Nghe nàng lời nói này, ai cũng không nghĩ tới một phút trước, nàng vẫn còn đang khen Giang Thần, nửa giờ trước, còn đang cố gắng thân cận cùng Giang Thần.
- Không sai, loại người vô liêm sỉ đê tiện bực này, sao chúng ta có khả năng cùng đi với hắn được chứ?
- So sánh với Mặc công tử, khác nhau một trời một vực đó.
Hứa Đào và Hàn Thiên Diệp đã sớm bởi vì chuyện Đàm Vân thân cận với Giang Thần mà bất mãn, lúc này hai người không chút do dự mở miệng.
- Các ngươi, làm sao các ngươi có thể như vậy được chứ? Trước đó Giang Thần sư huynh đã cứu chúng ta mà?
Thủy Sanh không tin bằng hữu của mình lại là người như vậy.
- Nói hươu nói vượn! Chúng ta đã sắp chạy thoát, ai cần hắn tới cứu chứ? Hơn nữa, ai biết là hắn tới cứu chúng ta, hay là ham muốn đầu yêu thú tướng cấp kia chứ.
Hứa Đào phản bác.
- Đúng vậy, Thủy Sanh, không nên nói lung tung, mau tới đây!
Đàm Vân vội la lên.
- Ta không sang!
Thủy Sanh kiên quyết lắc đầu, đứng ở phía sau lưng của Giang Thần.
- Được rồi, các ngươi lui ra đi.
Mặc Ly mở miệng lần nữa, thiếu kiên nhẫn phất phất tay.
Ba người Đàm Vân thở phào một hơi, liếc nhìn Thủy Sanh, lập tức tránh ra.
- Có nhìn thấy không?
Giang Thần vẫn giữ yên lặng đột nhiên mở miệng, là nói với Thủy Sanh.
- Sao?
Vẻ mặt của Thủy Sanh rất nghi hoặc.
- Ngươi lòng dạ yếu mềm, buông tha cho nữ nhân kia, trong nháy mắt nàng đã biến thành rắn độc, muốn dồn ngươi vào chỗ chết.
Giang Thần liếc mắt nhìn Lý Tử một cái, lắc lắc đầu, lại nói:
- Đối với người như vậy, chỉ có mạnh mẽ giáo huấn, đánh cho nàng hoảng sợ thì mới được.
Nghe hắn nói như vậy, đám người chung quanh nhìn nhau.
Bọn họ không hiểu tại sao tới lúc này, hắn nói cái này với Thủy Sanh thì có ích lợi gì cơ chứ?
Lý Tử tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Giang Thần, rất nhanh nàng đã cười gằn.
- Cho tới những người của Mặc gia này cũng giống như vậy, Mặc Thanh kia so với Lý Tử này còn đáng ghét hơn gấp trăm lần, vì lẽ đó, ta chỉ có thể giết chết nàng ta.
Giang Thần nói ra chuyện làm cho lòng người kinh sợ, ở trước mặt của Mặc Ly, nói mình giết chết Mặc Thanh gọn gàng dứt khoát như vậy, đồng thời còn rất là bình thản.
- Sau đó, say đó đưa tới một đám người như vậy, nhưng không sao, chỉ cần giết sạch bọn họ là được.
- Giết tới khi Mặc gia đau, giết tới lúc Mặc gia sợ, giết tới khi Mặc gia phải đi trốn!
Cũng không ngờ tới, Giang Thần lại nói ra lời càng ngông cuồng hơn nữa.
- Ồ?
Mặc Ly cười lạnh một tiếng, sát khí ác liệt bốc lên.
- Giang Thần! Ngươi xong rồi, ngươi chết chắc rồi! Mặc công tử đứng thứ bảy công tử bảng, không phải là người mà ngươi có thể chống đỡ được!
Hướng Lượng kích động quát to một tiếng, lại nhìn về phía Mặc Ly, nói:
- Mặc công tử, giết hắn, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời.
- Cút!
Ai biết, Mặc Ly vẫn lãnh khốc phẫn nộ quát một tiếng, mắng:
- Ngươi tính là thứ gì chứ, ta giết hắn không có chút quan hệ nào với ngươi, muốn thiếp vàng lên trên mặt mình sao?
- Không, không có.
Mặt của Hướng Lượng vốn bởi vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt, lúc này lại càng trắng hơn, hắn vội vã lùi về trong đám người.
- Quả nhiên, nhân vật trên công tử bảng, không đơn giản!
Trong lòng Đàm Vân nói.
Công tử bảng, nhất định phải có thực lực và bối cảnh, còn có danh tiếng nữa.
Danh tiếng này không phải là do người xưng.
Mà là phải được mọi người kính nể và ước ao.
Ví dụ như người kiêu ngạo vậy.
Đối mặt với người thực lực thấp hơn kiêu ngạo cũng không tính là gì, ở trước mặt kẻ thù của mình cũng có thể ngạo nghễ không cúi đầu, đây mới thực sự là ngông nghênh.
Người như vậy, có thể lên trên Công tử bảng.
Mặc Ly ở trên công tử bảng cũng không tính là người quá kiêu ngạo, nhưng lý do hắn lên bảng là sự quả đoán khi giết chóc.
Mặc kệ ngươi là người của thập đại tông môn, hay là hoàng thân quốc thích, đều bị hắn giết chết!
Người bị Mặc Ly nhìn chằm chằm vào, không nên vọng tưởng dựa vào bối cảnh của mình để làm hắn kinh sợ.
Vì lẽ đó ngày hôm nay, coi như Giang Thần mang Thần mạch ra, hay là thân phận đệ tử chân truyền của Thiên Đạo môn ra thì cũng sẽ vô dụng.
- Không nghĩ tới ngươi còn có hai bộ mặt như vậy.
Từ phía sau lưng Đàm Vân truyền đến âm thanh trêu tức của Lý Tử.
Đàm Vân lúng túng không thôi, lập tức nói:
- Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Mặc Ly là nhân vật nào chứ? Cao quý, tao nhã, mạnh mẽ, Giang Thần kia không phải là mãng phu từ Thập vạn đại sơn đi ra thôi sao, lẽ nào ngươi không đồng ý với ta?
- Đương nhiên là không, Mặc Ly công tử rất tốt, Hỏa vực đều biết.
Lý Tử vội vàng nói, lại cẩn thận từng li từng tí một liếc nhìn Mặc Ly, nói:
- Chỉ từ bên ngoài đã hoàn toàn không phải là người hạ đẳng như Giang Thần có thể so sánh được.
Mắng Hướng Lượng xong, Mặc Ly nhảy xuống ngựa, cầm thanh kiếm đặc thù trong tay, kiếm không giống những thanh kiếm khác, là hình tròn.
- Nhật nguyệt kiếm!
Đám người Hướng Lượng lại xì xào bàn tán.
Một người nổi danh, vũ khí của hắn cũng sẽ nổi danh theo.
Nhật nguyệt kiếm, chính là bội kiếm của Mặc Ly.
Thanh kiếm này đã từng giết qua rất nhiều thanh niên tuấn kiệt có thân phận mạnh mẽ.
Hôm nay, sẽ lại nhuốm máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.