Thần Võ Chiến Vương

Chương 124: Kim giáp long vệ




Bảo khí lợi hại bao nhiêu, vừa nãy mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Tượng đá Đại tướng quân không ai có thể ngăn cản, dễ dàng chém giết Thần du cảnh. Càn Khôn huyền hỏa đăng dương oai, Bát bộ thiên long thì càng không cần phải nói, chống lại mười một tên Thần du cảnh, cũng hung hăng đánh bại bọn họ.
Chí bảo như thế, có giá trị không nhỏ.
Lúc Ninh Hạo Thiên ra trận thì như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt, một chưởng như vỗ đá vụn, bóp nát Huyền Hỏa đăng, vạch trần Bát bộ thiên long, tất cả mọi người đều nhìn chuyện này ở trong mắt.
Lại nhìn sắc mặt khó coi lúc này của Ninh Hạo Thiên, không ít người đều cảm thấy tràn ngập kịch tính.
Lời nói của Tô Tú Y đương nhiên là sự thật, không người nào dám nghi vấn, Ninh Hạo Thiên chỉ có thể bồi thường mà thôi.
- Giang Thần, ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?
Ninh Hạo Thiên lạnh nói hỏi.
- Ba nghìn vạn nguyên thạch hạ đẳng.
Thứ Giang Thần yêu cầu không phải là linh đan, cũng không phải tử kim, càng không phải là điểm cống hiến Thiên Đạo môn, mà là nguyên thạch có giá trị nhất ở trên đại lục.
Nguyên thạch, so với vàng còn đắt giá hơn nhiều.
Bởi vì giá trị của nó rất lớn, không chỉ có thể làm năng lượng của trận pháp, mà còn có thể dùng ở khắp các mặt.
Ví dụ như lực lượng linh khí dùng hết, nguyên thạch có thể nhanh chóng bổ sung.
Nguyên thạch cũng là năng lượng thường thấy nhất để dùng cho con rối và cơ quan thú.
Thậm chí, có thể thông qua nguyên thạch để bố trí một trận pháp tu hành, người tu luyện ở trong trận pháp, tiến triển thần tốc.
Chính là bởi vì có lượng nhu cầu như vậy cho nên giá trị của nguyên thạch năm sau cao hơn năm trước.
Thứ các thế lực lớn chứa nhiều nhất chính là nguyên thạch.
Một khi khai chiến, nguyên thạch tiêu hao rất là khủng bố.
Sau khi cảnh giới đạt đến độ cao nhất định, sức hấp dẫn của kim ngân đối với tu hành giả rất ít. Tiền giao dịch của bọn họ đều dùng nguyên thạch hoặc là linh đan.
Giang Thần mở miệng ra muốn ba ngàn vạn nguyên thạch, làm cho không ít đệ tử sợ hết hồn.
Các cường giả ở đây chăm chú suy nghĩ một lúc, cảm thấy cái giá bồi thường này vừa đúng.
Có điều có thể Ninh Hạo Thiên sẽ không cảm thấy như vậy, hiện tại hắn là cường giả Thông thiên cảnh. Cho dù có rất nhiều tích trữ, thế nhưng muốn lấy ra ba ngàn vạn nguyên thạch, như vậy nhất định hắn phải đi làm việc không nghỉ ngơi nửa năm đấy.
- Cái giá này quá cao!
Hào khí vừa nãy của Ninh Hạo Thiên biến mất không còn tăm hơi, muốn ép giá với Giang Thần.
- Hoặc là Hắc Long thành thả phụ thân ta ra, nếu không sẽ không có thương lượng.
Giang Thần lại nói.
Câu nói này khiến cho bầu không khí trở nên nghiêm túc.
- Chưởng giáo, Hắc Long thành cướp đoạt Thần mạch của ta, trấn áp phụ thân ta, thiên lý khó dung!
Giang Thần muốn nhân cơ hội này mượn Thiên Đạo môn cứu phụ thân ra.
Tô Tú Y trầm ngâm không nói, lúc hắn không nói lời nào thì không ai có thể nhìn ra bất cứ thứ gì ở trên mặt hắn.
- Không thể, phụ thân ngươi đã khiến cho Hắc Long thành bị tổn thất, cũng không chỉ ba ngàn vạn nguyên thạch hạ đẳng. Càng quan trọng hơn chính là, hắn đả thương Tiết Kính Thiên tướng quân suất lĩnh Kim giáp long vệ của hoàng triều, chém cánh tay phải Đại tướng quân xuống, hắn nhốt ở trong Hắc Long uyên, đây không chỉ là ý của riêng Ninh gia ta.
Rốt cục Ninh Hạo Thiên đã thông minh, đưa ra Đại Hạ vương triều.
- Ba ngàn vạn nguyên thạch hạ đẳng, mặt khác, ta sẽ dẫn Giang Thần đi Hắc Long uyên thăm phụ thân hắn một lần, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.
Tô Tú Y nói.
- Vâng.
Ninh Hạo Thiên nói.
Giang Thần thất vọng bĩu môi, chỉ là, nghĩ đến việc có thể gặp phụ thân mình, hắn cũng thoải mái.
- Chưởng giáo, ba ngàn vạn nguyên thạch không ít, trong khoảng thời gian ngắn ta không bỏ ra nổi, cần ba tháng để tập hợp.
Ninh Hạo Thiên lại nói.
Vừa nói, tất cả mọi người đều biết tâm tư của hắn là gì.
Sau ba tháng, Giang Thần sẽ chiến một trận cùng Lý Thấm.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là trận chiến sống còn.
Nếu như Giang Thần chết trận, tự nhiên bồi thường sẽ sống chết mặc bay.
- Có thể.
Giang Thần không thèm để ý, đồng ý một tiếng.
- Được rồi, các vị, các ngươi và Dược trưởng lão tiếp tục nói chuyện linh đan đi.
Tô Tú Y nhìn về phía đám người Phong Thiếu Vũ, khẽ mỉm cười nói.
Ngày hôm nay, chính là bởi vì có những người của môn phái khác ở đây cho nên Tô Tú Y mới tốn lực lớn như vậy để chỉnh đốn Thiên Đạo môn.
Ninh Hạo Thiên đã sai, không nói tới việc cướp đoạt Thần mạch của Giang Thần, ở Thiên Đạo môn chèn ép Giang Thần như vậy, tất cả đều không phải là chuyện đáng để tuyên dương gì cả.
Nhưng mà Ninh Hạo Thiên quyền thế ngập trời, không người nào dám chỉ trích. Tất cả lại cười nhạo Giang Thần không biết tự lượng sức mình.
Nếu như hôm nay ở trước mặt của những người phái khác, hắn không xử lý tốt. Như vậy không chỉ danh tiếng của Thiên Đạo môn xuống dốc không phanh, mà cũng sẽ cổ vũ oai phong của môn phái.
Dẫn đến ngày càng có nhiều đệ tử như Lý Thấm, ỷ vào mình có sư phụ, lại là đệ tử thiên tài cho nên không để ý tới môn quy, tùy ý làm bậy.
- Tô chưởng giáo làm việc như sấm sét, khâm phục khâm phục, không hổ là nhân vật chưởng giáo.
Phong Thiếu Vũ kính nể nói.
- Tô chưởng giáo hùng tài đại lược, Thiên Đạo môn chắc chắn sẽ bộc lộ phong mang ở trong tay ngươi.
Nghe thấy mấy câu này, Tô Tú Y không có bất kỳ ra vẻ gì cả, ngược lại còn cười to sang sảng, nói:
- Ha ha ha, đa tạ các vị khen ngợi, có chút chuyện không xử lý, ta không tiếp các vị nữa.
Nói đoạn, hắn và Giang Thần biến mất không còn tăm hơi ở trên không trung, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Thủ đoạn này làm cho đám người Phong Thiếu Vũ phát sợ, bọn họ đều không phát hiện ra được Tô Tú Y đi về phương hướng nào. Đến lúc này, trong lòng bọn họ mới chính thức kính nể vị chưởng giáo Thiên Đạo môn này.
Giang Thần chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó trở lại Xích tiêu phong.
- Mang ta đi gặp mẫu thân của ngươi.
Tô Tú Y nói.
Sau đó, Giang Thần dẫn vị chưởng giáo này đi tới gian phòng của mình.
Tuyết nhi đứng trước giường, nhìn thấy hai người đi vào, nàng làm động tác suỵt.
Chắc chắn nàng sẽ không nghĩ đến Tô Tú Y nhìn qua cùng cùng tuổi với Giang Thần sẽ là chưởng giáo của Thiên Đạo môn.
Cao Nguyệt đang ngủ say, điều làm cho Giang Thần lo lắng chính là, trên mặt mẫu thân không có chút an bình nào, trái lại thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt cau mày thống khổ.
Tô Tú Y đánh giá Cao Nguyệt, bỗng nhiên lấy ra một bình ngọc, sau khi mở nắp bình ra lại đổ vào trong miệng của Cao Nguyệt.
Một giọt nước sương rơi vào trong miệng của Cao Nguyệt, rất nhanh đã bị hấp thu.
Chợt, thân thể của Cao Nguyệt xảy ra biến hóa kỳ diệu, tóc bạc trở lại đen, da thịt khô quắt một lần nữa toả ra sự sống, khôi phục lại trẻ tuổi. Mà nếp nhăn trên mặt cũng biến mất từng chút một.
Cũng không lâu sau, Cao Nguyệt già nua hoàn toàn biến mất, so với trước còn trẻ hơn vài phần.
Cao Nguyệt hơi mở mắt ra, giơ cánh tay lên đặt ở trước mặt, chậm rãi nói:
- Ta đang nằm mơ sao?
- Đây là Vũ lộ tinh hoa mà ta bỏ ra mấy trăm năm mới lấy được, có thể làm cho thân thể của mẫu thân ngươi khôi phục lại tuổi trẻ, tuổi thọ đã tăng lên rồi.
Tô Tú Y nói.
- Đa tạ chưởng giáo chí tôn!
Giang Thần kích động không thôi, so với vừa nãy để Ninh Hạo Thiên ăn quả đắng còn cao hứng hơn.
- Có điều độc của mẫu thân ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi khi trải qua một ngày sẽ tương đương hơn mười ngày so với người khác, không tới thời gian mười năm sẽ lại xuất hiện vẻ già nua.
Tô Tú Y nói.
- Mười năm? Được rồi!
Giang Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, ngồi ở bên cạnh giường, nắm tay Cao Nguyệt, nói:
- Mẫu thân, cho dù lên núi đao biển lửa thì con nhất định cũng phải tìm được thuốc giải!
- Nếu như đây là mơ, ta hi vọng vĩnh viễn không nên tỉnh.
Cao Nguyệt không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, thân thể biến hóa làm cho não nàng không theo kịp.
- Giang Thần, ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói cùng ngươi.
Tô Tú Y nhìn một màn mẫu tử ấm áp, thất thần trong chốc lát, bỗng nhiên hắn xoay người đi ra khỏi phòng, để lại một câu nói.
Giang Thần ra hiệu cho Tuyết nhi chăm sóc Cao Nguyệt thật tốt. Sau đó hắn đi ra ngoài, đã nhìn thấy chưởng giáo đứng ở trên bãi đất trống cách đó không xa.
- Giang Thần, ta hỏi ngươi, Thần mạch của ngươi đã khôi phục lại đạo thứ mấy rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.