Thần Võ Chiến Vương

Chương 111: Bát Hoang Lục Hợp




Hắc Long thành, Ninh phủ.
Đại phu nhân một mình đi tới chỗ sâu trong Ninh phủ, mỗi khi qua một cánh cửa viện đều có vô số đạo thần thức mạnh mẽ bao phủ về phía nàng. Sau khi phát hiện ra nàng là ai, cả đám lập tức thu hồi thần thức lại.
Ninh phủ, ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây.
Không nói Hắc Long thiết vệ trong phủ, cường giả ở trong bóng tối kết hợp với trận pháp tọa trấn ở các nơi trong phủ.
Người không có mắt xông tới, chết cũng không biết chết như thế nào.
Đại phu nhân đi tới trước một cánh cửa được xây dựng ở bên trong vách núi, nói:
- Hạo Thiên, con còn đang tu luyện sao?
Bên trong rất lâu không có người nào đáp lại. Lúc Đại phu nhân đang muốn hỏi lần nữa thì bên trong truyền tới một đạo âm thanh có từ tính.
- Sao vậy, mẫu thân?
Người ở bên trong chính là Ninh Hạo Thiên, đệ tử chân truyền của Thiên Đạo môn, hắn nói là đi rèn luyện, hóa ra là về nhà lén lút tu luyện.
- Đã có tin tức của Giang Thần kia, hắn đã rời khỏi Thiên Đạo môn, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị mang đến Hắc Long thành, con cũng không cần lo lắng tới việc Thần mạch sẽ biến mất.
Đại phu nhân nói.
Bên trong trở nên trầm mặc, Đại phu nhân lại nói:
- Hạo Thiên, trong lòng không cần có gánh nặng gì cả. Đây là vinh hạnh của Giang Thần kia, trợ giúp con vấn đỉnh đỉnh cao, bễ nghễ thiên hạ!
- Con không áy náy, chẳng qua con cảm thấy nếu phương pháp cướp đoạt Thần mạch đã mất đi hiệu lực, như vậy lần này sẽ giết chết hắn, như vậy, Thần mạch sẽ chỉ là thứ duy nhất mà thôi.
- Đây mới là nhi tử ngoan của ta, yên tâm đi, lần này hắn chạy không thoát đâu.
- Được rồi, mẫu thân, con muốn luyện công.
- Hạo Thiên, ngươi muốn tu luyện thần công Bát hoang lục hợp hay sao? Rất nguy hiểm đối với kinh mạch đó.
- Sớm muộn gì Thần mạch cũng sẽ biến mất, thông qua tu luyện: Bát hoang lục hợp sẽ sử dụng giá trị cuối cùng của nó một cách tốt nhất. Chờ con nhờ vào đó mà trở thành Thông thiên cảnh, như vậy sẽ là thiên tài tuyệt thế của Hỏa vực, đến lúc đó các vực khác sẽ phải tung cành ô liu về phía chúng ta.
- Được rồi.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
...
Lại nói tới bên trong sơn mạch, đầu ác viên kia trời sinh thần lực, xương cốt như thép, thân cao mười trượng.
Gầm lên một tiếng giận dữ là có thể khiến cho người ta chết khiếp.
Dù cho sau khi chết đi thì thi thể của ác viên vẫn toả ra một luồng ma lực như cũ.
Cự lang vết thương đầy rẫy đứng lặng không ngã, máu nhuộm đỏ một thân lông bạc, đôi con ngươi khát máu kia trợn lên, khí tức vương giả cuồn cuộn kéo tới.
Đột nhiên, cự lang hất cằm lên, phát ra tiếng kêu gào dài lâu mà lại to rõ của nó.
Sau đó, thân thể cự lang bắt đầu lay động, ầm ầm ngã xuống.
Thắng trận ác chiến này, cự lang cũng phải trả giá không nhỏ, ở dưới lực lượng khủng bố như vậy của ác viên nó đã bị trọng thương, sinh cơ nhanh chóng trôi đi.
Giang Thần biết tiếng sói tru này là thông báo cho đồng bạn vị trí của mình, nơi này lập tức sẽ có nhiều cự lang tới đây hơn.
Lúc hắn muốn rời khỏi, thế nhưng sau đó lại xảy ra một màn làm cho hắn dừng bước.
Ba con cự lang con chạy đến trước người cự lang đã chết, trong miệng phát ra tiếng kêu rên, đầu dụi vào đầu của đầu cự lang đã mất.
Cự lang gian nan ngẩng đầu lên, dùng cằm dụi vào đầu hài tử của mình, sát ý trong mắt biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn dư lại vẻ trìu mến và không nỡ.
- Ô ô ô.
Cự lang con phát ra tiếng kêu thương cảm, làm cho chúng gấp đến độ xoay quanh người.
Thấy cảnh này, Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới.
Cự lang biết sự tồn tại của hắn, cũng không đặt hắn ở trong lòng, lúc này nghe được tiếng bước chân của hắn. Nó còn tưởng rằng hắn muốn gây bất lợi với con của nó, cho nên nó miễn cưỡng bò lên.
- Nếu như ta là ngươi, tốt nhất nên nằm sấp xuống đừng nhúc nhích.
Giang Thần nói một câu, cầm Xích tiêu kiếm xé lồng ngực của ác viên ra, lại lấy ra một trái tim.
Không để ý tới ánh mắt cảnh giác của cự lang, hắn lại lấy ra vài cây dược liệu từ trong nạp giới, lại thêm trái tim để vào trong nồi để nấu.
Ở trong quá trình này, cự lang không chống đỡ nổi, lại vô lực ngã xuống trên mặt đất.
Biết mình không còn sống lâu nữa, cự lang không đi quản Giang Thần mà không ngừng liếm con của mình.
Một lát sau, trong chiếc nồi kia của Giang Thần bốc lên mùi thơm.
Bên trong mùi hương mang theo hiệu quả kỳ diệu, người tu hành hít sâu một hơi, khí huyết cả người lập tức sôi trào.
Giang Thần bưng đến vị trí cách thân thể cự lang hai mươi thước, lại nói:
- Muốn sống sót thì ăn sạch cho ta.
Hắn biết cự lang có trí khôn của mình, có thể nghe rõ ý tứ của lời này.
Cự lang vẫn mang theo vẻ đề phòng sâu sắc như cũ, nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha.
- Ài.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Giang Thần không thể làm gì khác hơn là tự mình uống một cái trước.
Nhìn thấy tình cảnh này, cự lang mới chống thân thể lên, bò về phía cái nồi kia, không do dự bao lâu, nó lập tức ăn như hùm như sói, uống nước ấm trong nồi không còn một giọt.
Rất nhanh, cự lang lần nữa chống thân thể lên, trong cơ thể vang lên tiếng vang giống như tiếng sấm nổ, nhiệt khí từ lỗ chân lông phun trào ra ngoài.
Thương thế của cự lang đều là đòn nghiêm trọng đến từ ác viên, từ bề ngoài nhìn qua không có gì đáng để lo. Thế nhưng trong cơ thể lại là khắp nơi bừa bộn.
Chén thuốc vừa nãy của Giang Thần đã bảo vệ tính mạng của cự lang, không ngừng chữa trị thương thế bên trong cơ thể của nó.
Trên thân thể của cự lang phun trào ra sương trắng, rửa sạch đi máu tươi trên bộ lông, nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.
Cảm nhận được ý tốt của Giang Thần, địch ý của cự lang đối với hắn đã giảm bớt đi không ít.
- Đừng có hành vi nào quá khích, ta không chịu nổi một đòn của ngươi đâu. Để ta nhìn thân thể của ngươi một chút.
Giang Thần từng bước một đi về phía cự lang.
Khi Giang Thần tới gần phạm vi năm thước, cự lang theo bản năng lùi lại về phía sau, lông dựng đứng lên. Chỉ là nghĩ đến cái gì đó mà nó cũng không phản ứng nào nữa.
Giang Thần từ từ đi tới bên người cự lang, lấy tay đặt lên trên chếch bụng của nó.
Dược thang có thể làm cho thương thế ngừng chuyển biến xấu, ôn dưỡng nội tạng, thế nhưng vẫn không có cách nào khôi phục được tình huống sai vị trí và gãy xương.
Sau khi kiểm tra một phen, Giang Thần phát hiện ra thương thế của cự lang so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, nhất định phải xé thân thể ra. Chỉ có điều có lẽ cự lang sẽ không cho hắn cơ hội này.
Cũng may, Giang Thần phát hiện ra năng lực tự lành của cự lang rất là kinh người.
Xương gãy vỡ ở trong người được bài tiết ra ngoài thân thể, tiếp theo lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ba đầu cự lang con thấy rõ Giang Thần đang làm cái gì, cả đám cao hứng đảo quanh ở dưới chân của hắn, cùng sử dụng hàm răng để cắn ống quần của hắn.
Đáng tiếc rất nhanh chúng đã bị cự lang gọi về, đầu yêu thú này vẫn tràn ngập sự đề phòng đối với nhân loại.
Trí tuệ của nó không phải là quá cao, cho nên cũng không nghĩ ra vì sao Giang Thần phải cứu mình, càng không có ý tứ báo đáp mà đứng dậy, che con mình ra sau lưng, nghênh ngang rời đi.
Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, yêu thú đều là như vậy nha.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên thi thể ác viên, đây mới là thứ hắn muốn.
Trái tim của ác viên có thể cứu sống được cự lang, kỳ thực nếu như tự hắn ăn vào thì hiệu quả sẽ không thua gì một lần Hóa long trì, hoặc là Thất chuyển đan mà Sở Lạc cho hắn.
Bởi vì đây là một đầu yêu thú thần cấp, hoàn toàn không phải là tồn tại mà Tụ nguyên cảnh có thể giết chết được.
Giang Thần đưa trái tim có giá trị cao nhất cho cự lang, máu thịt còn lại vẫn có tác dụng rất mãnh liệt như cũ.
- Một đầu yêu thú như vậy chết đi, nhất định sẽ hấp dẫn không ít yêu thú tới đây phân thây, cự lang thẳng thắn rời đi như vậy cũng là bởi vì thương thế của nó chưa hoàn toàn tốt.
Sau đó, Giang Thần chỉ kịp dùng bình chứa lấy đầy yêu huyết, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không bao lâu sau khi hắn đi, các yêu thú muôn hình muôn vẻ xuất hiện, giống như phát điên đánh về phía thi thể của ác viên, còn bởi vậy mà xảy ra chiến đấu rất là máu tanh.
- Yêu thú không thể giống như con người thu nạp linh khí thiên địa, thứ cần thiết của bản thân đều dựa vào săn bắn, ác viên đối với bọn chúng chính là một lần săn bắn được mùa.
Giang Thần thầm nói.
Hắn nghĩ tới tình cảnh của mình, đang cân nhắc nên làm sao bây giờ.
- Ta vẫn không thể giải trừ tầng cấm chế thứ hai của tượng đá Đại tướng quân, tỉnh lại ở nơi trống trải này cũng không nhất định sẽ đánh giết đã tay, dẫn tới nơi được phong kín đi thì ta cũng sẽ chết.
Giang Thần vừa nghĩ vừa đi, lúc đi qua một cây đại thụ thì bỗng nhiên hắn dừng lại.
Hắn đưa tay đặt lên trên thân cây, vẻ mặt trên mặt càng ngày càng đặc sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.