Thần Võ Chiến Vương

Chương 104: Cảm Ơn Sự Phản Bội Của Ngươi




Đó là một con ngựa mang theo lửa rất lớn, da lông đen như mực, cao to uy vũ, Đại tướng quân trên lưng ngựa người mặc giáp vàng thánh y, uy vũ vô cùng, trường mâu trong tay có oai diệt thế.
Thụ trưởng lão còn đang đợi chí bảo nhận chủ, mãi đến khi trường mâu hạ xuống thì hắn mới phát hiện ra được không đúng, câu nói vừa nãy của Đại tướng quân, hắn không nghe hiểu.
- Không được!
Dù có ngu ngốc như thế nào đi chăng nữa thì Thụ trưởng lão cũng biết đại họa đã rơi xuống đầu, cho nên lui nhanh về phía sau.
Nhưng mà dường như trường mâu có thể đâm thủng không gian kéo theo cầu vồng đáng sợ, trút xuống.
Thụ trưởng lão không có chỗ nào có thể trốn, cho nên không thể làm gì khác hơn là triệu hoán phi kiếm đến trước người để chống đối.
Phanh!
Phi kiếm chạm vào mũi mâu, lập tức tan nát thành tro, thân thể của Thụ trưởng lão đập lên trên đất tạo thành mấy cái hố to, bắn bay ra xa bốn, năm thước.
- Thiếu gia, chạy mau...
Phi kiếm cứu Thụ trưởng lão một mạng, thế nhưng Đại tướng quân mạnh mẽ đã phá nát niềm tin của hắn, không dám tái chiến.
Chỉ có điều hắn vừa mới đứng dậy thì đã nhìn thấy Giang Thần đứng ở cách đó không xa.
- Ngươi còn dám...
Thụ trưởng lão đang muốn nói tại sao người này lại hiện ra ở trước mặt mình thì lại phát hiện ra trong tay hắn cầm một chiếc đèn.
- Sưu!
Hoa sen và cánh hoa được điêu khắc từ đá mà thành cùng nhau tỏa ra, tia sáng chói mắt từ bên trong phát ra.
Chợt, một con rồng lửa cắn về phía Thụ trưởng lão.
- A a a!
Thụ trưởng lão phát ra tiếng kêu to thê thảm, đây không phải là lửa phổ thông mà giống như hỗn hợp dầu, nhiệt độ kinh người, lại như nước giội lên ở trên người vậy.
Trường bào trên người hắn hóa thành hư vô, giáp trụ bảo vệ thiếp thân bị dung hòa, dính vào da thịt, thống khổ như thế suýt nữa đã khiến cho hắn tan vỡ.
Trong lúc thời khắc sống còn, hắn vận dụng một thân lực lượng, đè ép bản thân, ý đồ dập tắt lửa.
Ai biết lực lượng chạm vào lửa lại khiến cho thế lửa càng vượng.
- Đây là món đồ quỷ quái gì vậy?
Thụ trưởng lão phát ra một tiếng hò hét, lăn qua lăn lại trên đất, một hồi lâu sau mới trở nên yên lặng, biến thành một bộ thi thể.
- A kéo cách, rất sao lôi!
Sau đó, Giang Thần đọc lên một câu thần chú với Đại tướng quân cưỡi ngựa.
Là ý nói tai họa đã được tiêu diệt, hoàng lăng đã khôi phục an bình.
- Vĩnh sinh vĩnh thế, bất hủy bất diệt!
Đại tướng quân hét dài một tiếng, thân thể bắt đầu hoá đá, kể cả chiến mã dưới khố cũng biến thành tượng đá thường thường không có gì lạ, duy trì động tác đâm ra.
Giang Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, tất cả mọi chuyện phát sinh vừa nãy rất là ngắn ngủi, nhưng lại cực kỳ mạo hiểm.
- Hắn... Hắn lại giết được Thần du cảnh?
Lúc này, tất cả người trong Hộ Quốc điện đều há hốc mồm, bị kinh biến này làm cho kinh sợ.
Sau đó, đám người Phương Bình kinh hỉ kêu to.
Ngược lại, sắc mặt Sở Lạc và các nữ đệ tử Phù Không đảo tái nhợt.
Trong đó thân thể của Sở Lạc còn đang run rẩy, chẳng khác nào rơi vào hầm băng, nàng biết mình đã phạm vào sai lầm trí mạng, cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.
Chỉ có điều, muốn nói người sợ nhất thì vẫn là Cao Thần Dật.
Thụ trưởng lão vừa chết, hắn bị đánh về nguyên hình.
Sau khi Giang Thần nhìn sang, hắn bị dọa cho phát sợ, lợi kiếm lần nữa khoát lên trên người Mạnh Hạo, quát lên:
- Ngươi không được làm loạn, nếu không... A!
Còn chưa dứt lời thì hắn đã kêu thảm thiết, cánh tay cầm kiếm bị chém đứt từ bả vai.
Chẳng biết từ lúc nào Sa Lan đã đứng phía sau hắn, đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh lẽo.
- Trả lại mạng cho ca ca ta!
Nàng không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của Cao Thần Dật, không ngừng xuất kiếm, mỗi kiếm không đả thương tới chỗ yếu, cao như vậy Cao Thần Dật sẽ không chết nhanh quá mức.
Chờ đến khi Cao Thần Dật chết đi thì nàng mới nhắm mũi kiếm ngay vị trí trái tim của Cao Thần Dật.
- Sau khi rời khỏi đây, Đại Tề quốc ta sẽ báo hành động của ngươi cho thế nhân, ngươi sẽ trở thành sỉ nhục của Cao gia, vĩnh viễn phải gánh bêu danh!
Sa Lan biết người này sợ cái gì nhất, cho nên nàng mới nói ra lời để Cao Thần Dật chết không nhắm mắt.
Quả nhiên, vẻ mặt Cao Thần Dật rất không cam lòng, há mồm muốn nói cái gì đó. Kết quả chỉ phun ra được từng ngụm từng ngụm máu tươi, lồng ngực chập trùng kịch liệt.
Phốc!
Kiếm của Sa Lan rất thẳng thắn đâm vào trái tim của hắn.
Thân thể Cao Thần Dật cứng đờ, tiếp đó xụi lơ vô lực.
Đến đây, Cao Thần Dật đã rơi vào kết quả giống như Thụ trưởng lão.
Mạnh Hạo và Văn Tâm được giải cứu, hai người cảm thấy như đang sống ở trong mơ, không thể tin được tất cả mọi chuyện xảy ra ở trước mắt.
Lúc trước Giang Thần ở Xích tiêu phong đẩy lùi Lý Thấm và An trưởng lão đã là chuyện kinh thế hãi tục, nhưng đó là dựa vào oai của trận pháp.
Hiện tại, Giang Thần ở hoàng lăng dưới lòng đất này, chạy đến giết chết một tên Thần du cảnh điều động phi kiếm, nếu như chuyện này truyền đi sẽ tạo ra sóng gió rất lớn.
Sa Lan báo được thù cũng đi tới trước người Giang Thần, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói:
- Đại Tề quốc nợ ngươi một món nợ ân tình, tương lai cho dù ngươi đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì hoàng thất Đại Tề sẽ dùng hết toàn lực hoàn thành.
Sau đó, nàng rời khỏi Hộ Quốc điện, đi về.
Giang Thần biết nàng không đành lòng để thi thể của Sa Ưng như chó hoang nằm ở bên kia như vậy, cho nên muốn đi nhặt xác.
Lúc này, Mạnh Hạo và Văn Tâm đã đi tới, báo cho Giang Thần biết sao mình bị Cao Thần Dật bắt được, đồng thời cảm ơn ân cứu mạng của hắn.
- Hành động vừa nãy của ngươi quá mạo hiểm.
Văn Tâm cẩn thận nghĩ lại những chuyện vừa nãy đã trải qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ cần bất kỳ phân đoạn nào phạm phải sai lầm thì kết cục hiện tại sẽ rất không xong.
Phương Bình kinh ngạc về tính toán của Giang Thần, đồng thời cũng có chút nghĩ mà sợ.
Nếu như Sở Lạc không phản bội, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ không thể nào nói tới được như vậy.
- Rất đơn giản, nhất định nàng sẽ phản bội, hầu như không có lý do để không phản bội.
Giang Thần nói.
Hắn và Sở Lạc không có bất kỳ giao tình nào cả, tình huống vừa nãy lại như vậy, Sở Lạc không có nương nhờ vào Cao Thần Dật mới là chuyện kỳ quái.
Nghe thấy Giang Thần nói như vậy, Sở Lạc nhìn sang phía hắn.
Nghe thấy mình bị tính toán, Sở Lạc hoàn toàn không tức giận, trái lại còn cảm thấy bi ai.
Đột nhiên, vài nữ đệ tử Phù Không đảo phía sau nàng đi về phía Giang Thần.
Mạnh Hạo và Văn Tâm tiến lên trước một bước, ngăn cản các nàng.
- Giang Thần sư huynh, vừa nãy hoàn toàn là chủ ý của một mình sư tỷ, chúng ta chỉ mù quáng đi theo nàng, xin tha thứ cho chúng ta, mang chúng ta đi ra ngoài.
Nữ đệ tử khóc lóc trước đó vội la lên.
- Đúng vậy, chúng ta không nghĩ Sở Lạc sư tỷ sẽ làm như vậy.
- Van cầu ngươi, mang chúng ta đi ra ngoài đi.
Sở Lạc nghe thấy mấy sư muội thường ngày đối với mình nói gì nghe nấy vứt bỏ mình, nàng nở nụ cười tự giễu, vành mắt trở nên mông lung.
Từ biểu hiện vừa nãy của Giang Thần cho thấy, hắn biết được rất nhiều tri thức từ bên trong quyển sách kia, nhất định lời nói ra sẽ là sự thật, cũng chỉ có một mình hắn có thể tìm được lối ra.
Vốn là, Giang Thần đồng ý mang theo các nàng, các nàng đã chiếm được cơ hội đi ra ngoài.
Kết quả lại bị chính mình tự tay chôn vùi.
- Các ngươi! Các ngươi thực sự là nực cười, nếu không phải có ta, Giang Thần sẽ đắc thủ được sao?
Tâm tình mất đi khống chế, Sở Lạc hét lớn.
- Thật sao? Vậy ta phải cảm ơn ngươi đã bán ta đi.
Giang Thần cười lạnh nói.
- Là ngươi tính toán ta, gạt ta nói tấm khiên có thể ngăn cản được phi kiếm! Nếu không phải vậy sao ta sẽ làm như vậy chứ?
Lời này của Sở Lạc hầu như là rống lên.
- Sa Lan nghe thấy, hắn cũng nghe thấy.
Giang Thần nói tới chỗ này, vỗ vỗ vai của Phương Bình, nói:
- Người này ta nhớ kỹ tên của hắn, cho dù không quen biết được nửa canh giờ, thế nhưng hắn vẫn không bán ta đi.
- Bởi vì ngươi đã cứu ta.
Phương Bình không chút suy nghĩ nói.
- Ta đã cứu nàng hai lần.
Giang Thần nói.
Lời đối thoại của hai người rơi vào bên tai của Sở Lạc, trong giây lát biểu hiện dữ tợn kia của nàng biến mất, ánh sáng trong con ngươi nhanh chóng tắt đi, sau đó hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.