Thần Văn Đạo

Chương 6: Ba Chổ Sai Lầm




Thấy Diệp Duy chậm chạp không có trả lời, Lâm Tử Nghiên lần nữa chờ mong mà hỏi thăm: "Ngươi cảm thấy môn thần thông này có thể làm như thế nào để hoàn thiện?" Lâm Tử Nghiên rất hy vọng Diệp Duy có thể đưa ra một đáp án.
"Cái này..." Diệp Duy tâm đang nghĩ nên như thế nào mới có thể sống sót mà qua được tiết học này.
Keng… keng …
Ngay tại Diệp Duy do dự khó xử thời điểm, trầm thấp chuông vang âm thanh đột nhiên vang lên.
Tan học rồi!
Diệp Duy thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua Lâm Tử Nghiên rồi nhếch miệng cười cười.
"Tử Nghiên tiểu thư, tan học rồi, vấn đề này lần sau thảo luận tiếp nhé?" Diệp Duy vuốt cái ót cười cười nói.
Tan học rồi, mình cũng cũng không cần phải xoắn xuýt rồi, Lâm Tử Nghiên chỉ là dạy thay sư phụ, thỉnh thoảng nàng mới dạy thay một hôm, nói cách khác Diệp Duy đã thành công tránh thoát được một kiếp.
"Những người khác tan học có thể về rồi, Diệp Duy, ngươi đi theo ta!" Lâm Tử Nghiên cất tiếng nói. Diệp Duy hắn có được Linh Hồn cảm giác lực rất mạnh, là cá nhân mới, nàng nghĩ thầm nên đem Diệp Duy tìm một vị Thần Văn đại sư nào đó giới thiệu.
Diệp Duy tuyệt đối thật không thể ngờ, Lâm Tử Nghiên cũng không có vì tan học mà buông tha cho mình, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo đằng sau Lâm Tử Nghiên rời phòng học.
Nhìn thấy Diệp Duy được Lâm Tử Nghiên mang đi, trong phòng học lập tức nghị luận nổ ra rầm rầm
"Không ngờ được Diệp Duy võ học thiên phú kém như vậy, nhưng lại có được cảm giác linh hồn lực mạnh như vậy"
"Không biết Tử Nghiên tiểu thư gọi hắn đi theo có chuyện gì, có được cảm giác Linh Hồn lực mạnh như vậy, có lẽ có thể bái nhập làm đệ tử một vị Thần Văn đại sư nào đó!"
Bọn hắn không khỏi cực kỳ hâm mộ không thôi, trước kia bọn hắn vẫn luôn xem thường Diệp Duy bời vì hắn chỉ có Hồng cấp Thức Hải, mà hôm nay, bọn hắn lại chỉ có thể ngước lên nhìn Diệp Duy rồi.
Tào Ninh ... là một trong những bạn học cùng Diệp Duy quan hệ không tệ thật tình mà cảm thấy hào hứng thay Diệp Duy, đồng thời cũng giống như những người khác tràn đầy hâm mộ đối với Diệp Duy.
"Tất cả các ngươi im miệng cho ta!" Một bàn tay Tiếu Kỳ nặng nề vỗ lên trên mặt bàn, cánh tay nổi đầy gân xanh, kẻ trước kia từng bị hắn một mực hung hăng giẫm ở dưới chân, đột nhiên đã có được thiên phú trác tuyệt, giờ lại áp đảo ở phía trên hắn, còn được mọi người hâm mộ, trong lòng của hắn tràn ngập tức tối thật sự không thể cam lòng.
Vì cái gì? Vì cái gì có được cảm giác Linh Hồn lực thiên phú không phải ta, vì cái gì đạt được sự ưu ái của Tử Nghiên tiểu thư mà không phải là ta? Tiếu Kỳ trong nội tâm tràn đầy lữa giận.
Lâm Tử Nghiên mới gần mười lăm tuổi, liền đã là cảnh giới Thập tinh Học đồ, sắp trở thành Võ giả, hơn nữa nhan sắc lại tuyệt mỹ, dáng người uyển chuyển, không có nữa điểm có thể chê được, trong nội tâm rất nhiều người ái mộ Tử Nghiên tiểu thư thì toàn bộ Nam Tinh viện, có thể xứng đôi Tử Nghiên tiểu thư không được quá ba người, mà ba người có thể xứng đôi với Tử Nghiên tiểu thư trong đó hiển nhiên không kể cả Diệp Duy.
Lâm Tử Nghiên tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng mà bất luận kẻ nào cùng nàng tiếp xúc qua cũng đều có một loại cảm giác đối với nàng tồn tại một thứ khoảng cách vô hình, làm cho người ta không dám dể dàng tiếp cận, nhưng lần này rõ ràng lại cùng với một nam tử đi cùng, lập tức dẫn tới những ánh mắt tò mò của phần đông các học viên tại Nam Tinh học viện, mọi người nhao nhao suy đoán nam nhân sau lưng Lâm Tử Nghiên này là ai.
Cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang chằm chằm nhìn mình, Diệp Duy không khỏi nghĩ thầm, nếu có người nào đó đã thành bạn trai của Lâm Tử Nghiên thì người kia tâm lý phải tuyệt đối cường đại mới được, bằng không chỉ với những ánh mắt tràn ngập địch ý kia thì tâm lý khó có thể chịu được.
May mà Diệp Duy không phải là thằng dỡ hơi kia ( Rồi cũng chết thôi con ạ :D ).
Dọc theo đường nhỏ đầy đá vụn, xuyên qua hơn phân nửa Nam Tinh học viện, Diệp Duy đi theo Tử Nghiên nàng đi tới trước cổng chính của "Thanh Loan viện".
Thanh Loan viện là một trong những ký túc xá của nữ sinh ở Nam Tinh học viện, chỉ có những nữ sinh lớp cao cấp đạt tới cảnh giới Võ giả hoặc là nữ sinh thiên tài sắp trở thành Võ giả mới có tư cách ở tại Thanh Loan viện, Tử Nghiên nàng tuy rằng không phải đệ tử ở lớp cao cấp, nhưng nàng rất nhanh sẽ đạt đến cấp thiên tài Võ giả, nàng tự nhiên có tư cách ở tại Thanh Loan viện.
Nam Tinh học viện tổng cộng có ba mươi tám lớp sơ cấp, ba mươi sáu lớp trung cấp, và hai mươi lăm lớp cao cấp, nhìn sơ qua số lượng thiên tài đệ tử ở các lớp cũng có khoảng năm nghìn ba trăm bảy mươi người, mà những thiên tài có tư cách ở tại Thanh Loan viện bất quá chỉ có trăm người.
Nhìn qua phía trong của Thanh Loan viện từng tòa lầu nhỏ ba tầng cổ điển cao nhã, Diệp Duy trong đầu hiện lên một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, nghĩ đến lần gặp gỡ nửa năm trước kia, khóe môi lại hiện lên nụ cười tự giễu trong lòng cảm thấy đắng chát.
"Nhanh lên!" Lâm Tử Nghiên nhìn thoáng qua Diệp Duy, dẫn Diệp Duy đi vào bên trong.
"Được rồi." Diệp Duy thoáng có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn cực không tình nguyện theo sau Tử Nghiên nàng mà bước chân vào trong Thanh Loan viện truyền thuyết.
"Ta đã từng âm thầm phát lời thề, tuyệt đối sẽ không trở lại Thanh Loan viện, ài..." Nghĩ đến nữ tử kia gọi là Lâm Nhã, Diệp Duy lại lắc đầu, hờ hững thở dài một tiếng.
Thời gian sẽ làm thay đổi một người, thời gian cũng làm cho hai người quen nhau càng ngày càng xa nhau, nhưng ta cũng sẽ không thể vĩnh viễn dừng lại tại một chỗ. Diệp Duy bất giác nắm tay thật chặt, hắn ngẫng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên thần thái tự tin vạn phần.
Diệp Duy đi theo Lâm Tử Nghiên vào đến một tòa tiểu viện, phía trước là một tòa lầu nhỏ trang nhã đang đứng sừng sững, trong lòng Diệp Duy không khỏi cả kinh, không nghĩ tới Tử Nghiên nàng rõ ràng tại Thanh Loan viện có được một tòa tiểu viện của riêng mình, bình thường thì đệ tử phổ thông đều chỉ có thể phân phối đến ký túc xá công cộng, không nghĩ tới Lâm Tử Nghiên lại có được đãi ngộ đặc thù như vậy.
Thân phận của Lâm Tử Nghiên, thật đúng là không đơn giản chút nào.
Đi vào tới phòng tu luyện rộng lớn, Tử Nghiên nàng dùng Niệm lực làm bút, Nguyên lực làm mực, ngón tay ngọc khẽ giương nhẹ, trong chốc lát ba mươi sáu đạo Thần Văn xung quanh đã hợp lại, những đạo Thần Văn này trong lúc mơ hồ hợp thành triều tịch đồ án, đúng là Linh giai sơ cấp thần thông Tam Trọng Triều Tịch Chưởng.
"Diệp Duy, ngươi hảy nói cho ta một chút Tam Trọng Triều Tịch Chưởng này đến cùng sai ở chổ nào?" Lâm Tử Nghiên vẫn không có buông tha cho hắn tiếp tục truy hỏi.
"Tử Nghiên tiểu thư, nếu là ta không có đoán sai, môn kia thần thông trong đó có xuất hiện sai lầm là ngươi cố ý lưu a? Ta không cần phải chỉ ra phương pháp làm thế nào để hoàn thiện chứ? có cần thiết phải quan trọng như thế không?" Diệp Duy cười khổ hỏi.
"Đương nhiên là quan trọng! Nếu như ngươi có thể tu chỉnh được chổ sai lầm, ta đây có thể giúp ngươi giới thiệu một chút, ngươi có thể trở thành một vị đệ tử của một vị Thần Văn đại sư tạo nghệ rất cao thâm " Lâm Tử Nghiên khẽ vuốt cằm, trịnh trọng mà nói, "Nếu như ngươi không cách nào chỉ ra, ta đây cũng chỉ có thể giúp ngươi giới thiệu cho một vị Thần Văn đại sư khác mà thôi."
Nghe được ý tứ của Lâm Tử Nghiên, Diệp Duy lập tức có chút cảm động, nguyên lai Lâm Tử Nghiên là muốn trợ giúp chính mình, Diệp Duy không khỏi đối với nàng tràn đầy cảm kích.
Trước kia hắn không có một chút thiên phú, ở trong giờ học ngủ cắt ngang buổi giảng bài của Lâm Tử Nghiên. Nhưng Lâm Tử Nghiên vẫn như cũ không sợ người khác dị nghị mà vẫn ân cần dạy bảo, hiện tại hắn đã triển lộ ra một chút cái gọi là thiên phú, Lâm Tử Nghiên lại không có ích kỷ mà chuẩn bị đem hắn đi giới thiệu cho một vị Thần Văn đại sư, nàng vẫn muốn hắn trở thành đệ tử của một vị Thần Văn đại sư.
Lâm Tử Nghiên cũng chỉ là một người dạy thay sư phụ mà thôi nhưng so với mấy vị sư phụ khác thì nàng lại quan tâm tới hắn hơn rất nhiều.
Diệp Duy đối với Lâm Tử Nghiên trong lòng không khỏi có một loại kính trọng thật sâu sắc.
Diệp Duy cũng không che giấu nói thẳng: "Tử Nghiên tiểu thư, người thi triển môn thần thông này, có ba chỗ sai lầm vô cùng rõ ràng." Diệp Duy nhìn qua ba mươi sáu đạo Thần Văn giữa không trung đang hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, bước về phía trước hai bước, đứng ở bên cạnh Tử Nghiên nàng, hắn chuẩn bị chỉ ra ba chỗ sai lầm mà hắn nhìn thấy rõ ràng kia.
Trước đây, Tử Nghiên tiểu thư một mực không biết rằng Diệp Duy nhìn ra ba chỗ sai lầm, mà Diệp Duy thì lại cho rằng Lâm Tử Nghiên biết rõ.
"Ba chỗ sai lầm, ngươi nói ngươi nhìn ra ba chỗ sai lầm sao?" Lâm Tử Nghiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn, trong lòng không khỏi giật mình, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi mà hỏi lại, chính là lúc đầu mình rõ ràng cố ý lưu lại một chỗ sai lầm mà thôi, Diệp Duy làm sao có thể nhìn ra những ba chỗ sai lầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.