Thần Văn Đạo

Chương 26: Khảo hạch thu đồ đệ của Dịch đại sư




"Muốn trở thành đồ đệ của Dịch đại sư cũng không phải là chuyện dễ dàng, ta chỉ có thể giúp ngươi giới thiệu lên, về phần ngươi có thể hay không được Dịch đại sư nhìn trúng, còn phải xem biểu hiện của mình thế nào." Đôi mi thanh tú của Lâm Tử Nghiên cau lại mà nói, nhìn thấy thần sắc Diệp Duy, lập tức cười an ủi, "Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, dùng thiên phú của ngươi, chỉ cần triển khai bình thường, ta cảm thấy không có vấn đề gì, cảm giác Linh Hồn lực của ngươi rất mạnh, thậm chí không kém gì Thần Văn đại sư chính thức, mặc dù trên phương diện tri thức về Thần Văn có chút chưa đủ cũng không có quan hệ gì, dù sao ngươi còn quá trẻ tuổi. Tri thức về Thần Văn quá mức phức tạp, Thần Văn Đạo Tạng chính thức có tới bảy mươi hai bản, cho nên coi như là bây giờ chưa trỡ thành Thần Văn đại sư, cũng không việc gì, với thiên phú của ngươi, hơn nữa có Dịch đại sư chỉ điểm, tương lai khẳng định có thể trở thành Thần Văn đại sư"
Lâm Tử Nghiên mang trên mặt nụ cười tươi như hoa xinh đẹp, vỗ nhè nhẹ bả vai Diệp Duy, mắt mở to nhìn mà cổ vũ.
Tuy rằng không biết Diệp Duy hiện tại đang lo lắng chuyện gì, nhưng bây giờ đối với Diệp Duy mà nói, việc quan trọng nhất là gặp Dịch đại sư, cái này liên quan đến Diệp Duy cùng vận mệnh tương lai cả gia tộc của hắn.
Tại Đại Chu Thần Triều, Thần Văn đại sư là phi thường cao quý, tồn tại siêu nhiên, không có bất kỳ thế lực nào nguyện ý trêu chọc Thần Văn đại sư.
Ai dám cam đoan chính mình trong tương lai không có việc phải cầu Thần Văn đại sư giúp đỡ? Thần Văn đại sư chỉ cần vung tay vung lên, không biết sẽ có bao nhiêu cường giả nguyện ý vì bọn hắn mà bán mạng.
"Ta sẽ cố gắng hết sức" Nghĩ đến Diệp gia gặp phải khốn cục, Diệp Duy trầm giọng nói ra, nghĩ thầm sau khi gặp được Dịch đại sư nhất định biểu hiện ra thật tốt, nhất định phải đạt được sự đồng ý của Dịch đại sư.
Chỉ cần có thể được Dịch đại sư chấp nhận, thì có thể thỉnh cầu Dịch đại sư vì Diệp gia mà hóa giải nguy cơ trước mắt.
Đạo Khí Xa Liễn tốc độ thật nhanh, chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, liền xuyên qua non nửa cái Thanh Nguyệt thành, đến Ngọc Anh Sơn biên giới của Thanh Nguyệt thành liền ngừng lại.
Ngọc Anh Sơn cũng không nguy nga, cũng không phải danh sơn thắng cảnh gì, nơi này rất bình thường, nhưng bởi vì Dịch đại sư ở tại bên trên ngọn núi này, làm tiểu sơn này tại Thanh Nguyệt thành liền có ý nghĩa không giống như bình thường.
Khắp nơi trên đỉnh núi toàn trúc tía, nơi đây có một tiểu viện đơn giãn mộc mạc tọa lạc, bên trong có một tòa lầu nhỏ được làm toàn bằng trúc tía, Đạo Khí Xa Liễn đứng tại một chổ đất trống ở bên ngoài.
"Đã đến"
Lâm Tử Nghiên mang theo Diệp Duy đi xuống khỏi Đạo Khí xa liễn.
"Dịch đại sư ở nơi này sao?" Diệp Duy nhìn bốn phía đánh giá, nhìn qua toàn tiểu viện lầu trúc cực kỳ bình thường này, thoáng có chút kinh ngạc mà hỏi thăm.
Ở trong suy nghĩ của Diệp Duy, Dịch đại sư là nhân vật như Thần như Thánh, cao cao tại thượng, căn bản không phải thường nhân có thể chạm đến được, ở trong tưởng tượng của hắn, chổ ở của Dịch đại sư hẳn là một cung điện rộng rãi mới phải, mà tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn phá vỡ đi sự tưởng tượng của hắn.
Đồi núi nhỏ đơn sơ, tiểu viện đơn giản bằng lầu trúc, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa, Dịch đại sư cao không thể chạm đến lại ở cái địa phương này sao?
"Dịch đại sư!" Lâm Tử Nghiên đứng ở trước tiểu viện, nhìn qua tòa trúc lầu, giòn giã mà kêu một tiếng.
Oanh long long…..
Chỉ trong nháy mắt sau khi đạo thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe của Lâm Tử Nghiên vừa mới truyền ra, đột nhiên vang lên những tiếng nỗ mạnh đinh tai nhức óc, chỉ nghe "Ôi" một tiếng tiếng kêu kì quái, một lão nhân đầu rối bù kêu thảm từ trong trúc lâu lăn ra, chỉ thấy hắn một thân quần áo vải rách tả tơi, khó khăn lắm mới còn đeo ở trên người, bộ dạng cực kỳ chật vật.
"Đã thất bại. Lại thất bại. Muốn sáng chế một môn Huyền giai trung cấp thần thông, làm sao lại khó như vậy" Lão đầu vẻ mặt chán nản,thất vọng từ trên mặt đất bò lên, gãi gãi đầu tóc rối bời, thì thào tự nói.
"Dịch đại sư" Lâm Tử Nghiên nhìn qua Dịch đại sư bộ dáng rất chật vật kia, có chút im lặng mà lấy tay bóp trán trán, mở to hai mắt nhìn qua Diệp Duy, xấu hổ cười.
"Người này, người này chính là Dịch đại sư sao?" Diệp Duy thật sự có chút không thể tin được, người ở trước mắt đầu tóc rối bù, trông bộ dạng chật vật không chịu nổi lại là Dịch đại sư trong truyền thuyết sao.
So với hình tượng Dịch đại sư ở trong suy nghĩ của mình kém quá xa, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Người này rõ ràng chính là một cái lão già khọm khẹm.
"Nha đầu Tử Nghiên, tới lúc nào thế?" Dịch đại sư nghe được Lâm Tử Nghiên gọi cuối cùng tựa hồ như cũng đã phục hồi lại tinh thần, cười híp mắt hướng về hai người đi tới.
"Vừa tới, ta đem Diệp Duy mang đến gặp ngài" Lâm Tử Nghiên hé miệng cười nói.
"Bái kiến Dịch đại sư!" Diệp Duy cũng không dám lãnh đạm, vội vàng cung kính hành lễ.
Dịch đại sư dù sao cũng là Dịch đại sư, mặc dù cùng với trong tưởng tượng của mình có chút bất đồng, nhưng hắn vẫn là Thần Văn đại sư, một trong những người có địa vị tối cao ở Thanh Nguyệt.
Nghe được Lâm Tử Nghiên nói, Dịch đại sư nhìn sang Diệp Duy.
Diệp Duy không khỏi rùng mình, hắn cảm giác được trong đôi mắt tinh nhuệ của Dịch đại sư chợt lóe lên một tia Thần mang, tựa hồ có thể nhìn thấu được nhân tâm người khác, mình tựa như là bị cái nhìn này hoàn toàn xem thấu.
Diệp Duy lập tức nghiêm nghị, không dám còn có bất luận ý nghĩ khinh thị nào trong đầu, thầm nghĩ trong lòng, có thể trở thành Thần Văn đại sư đỉnh phong tồn tại, Dịch đại sư tất nhiên là có chỗ bất phàm.
"Linh Hồn cảm giác lực không tồi" Dịch đại sư khẽ vuốt cằm nói, bộ dạng hết sức hài lòng.
Nghe được Dịch đại sư nói, Diệp Duy không khỏi trong nội tâm cả kinh, Dịch đại sư chỉ vẻn vẹn là nhìn thoáng qua, liền đã biết cảm giác Linh Hồn của hắn?
"Nghe nha đầu Tử Nghiên nói, ngươi hoàn thiện thần thông Tam Trọng Triều Tịch Chưởng? Khiến cho thần thông Tam Trọng Triều Tịch Chưởng tăng lên một cái cấp bậc, đạt đến cấp độ Linh giai trung cấp?" Dịch đại sư nhìn Diệp Duy, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Vâng" Diệp Duy cung kính trả lời, không hề khiêm tốn, thời điểm này không cần hiêm tốn, chính mình thể hiện ra thiên phú càng cao, Dịch đại sư mới có thể càng xem trọng chính mình.
"Vẻn vẹn chỉ bằng vào Linh Hồn cảm giác lực, liền có thể hoàn thiện thần thông, hơn nữa khiến cho thần thông tăng lên một cấp bậc, thiên phú của ngươi quả thật không tệ!"
"Bất quá muốn trở thành Thần Văn đại sư, cảm giác Linh Hồn lực xuất sắc chỉ là trụ cột mà thôi, ta cũng cần biết rõ ngươi đối với tri thức về Thần Văn nắm giữ đến trình độ nào, còn muốn biết rõ độ phù hợp Thần Văn của ngươi như thế nào" Dịch đại sư vân vê chòm râu trên cằm nói.
"Độ phù hợp Thần Văn?" Diệp Duy hơi sững sờ hỏi.
"Đúng vậy, muốn trở thành một Thần Văn đại sư, không chỉ cần phải nắm giữ tri thức về Thần Văn đầy đủ, có được cảm giác Linh Hồn lực đầy đủ, còn phải có độ phù hợp Thần Văn tương đối cao."
"Bản lĩnh quan trọng nhất của Thần Văn đại sư chính là sáng tạo thần thông, nếu độ phù hợp Thần Văn không đủ cao, hầu như không có khả năng tự nghĩ ra thần thông, bởi vậy độ phù hợp Thần Văn là khảo hạch quan trọng nhất là yếu tố quyết định xem ngươi có thể trở Thần Văn đại sư hay không"
"Dịch đại sư, Diệp Duy còn chưa có đạt tới cảnh giới thất tinh Học Đồ, không có cách nào viết ra Thần Văn được" Lâm Tử Nghiên gấp gáp nói.
"Chuyện này không thành vấn đề, ta đều có biện pháp" Dịch đại sư cười hắc hắc nói, thân là Thần Văn đại sư, hắn có rất nhiều năng lực đặc thù mà thường nhân không cách nào tưởng tượng được.
Diệp Duy không khỏi có chút khẩn trương, hắn thậm chí ngay cả độ phù hợp Thần Văn là cái gì cũng không biết.
"Đây là đề thi năm trước kho Thần Văn đại sư thu đồ đệ khảo hạch, ta cho ngươi ba canh giờ, để xem ngươi có thể làm tới trình độ nào, ta sẽ căn cứ vào thành tích của bài thi, phán đoán xem ngươi đối với tri thức về Thần Văn nắm giữ đến trình độ nào."
Dịch đại sư xuất ra một xấp giấy thật dày, đưa cho Diệp Duy.
"Vâng!" Diệp Duy nhẹ gật đầu, vội vàng tiếp nhận quyển sách, trong lòng của hắn lo lắng sự tình của gia tộc, lo lắng cho an nguy của Diệp Trọng đường ca, Diệp Thu đường tỷ, Diệp Hiên, không thể chờ đợi lâu được mà nghĩ rằng cần phải về Diệp gia ngay.
Bởi vậy, sau khi nhận được bài thi, Diệp Duy liền lập tức xông tới nằm ở trên mặt bàn, nghiêm túc nhìn xem, nhưng khi Diệp Duy nhìn thấy đề thi thứ nhất, trong lòng đột nhiên giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.