Trở về nhà, Lộ Lộ liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Ma ma đang chuẩn bị bữa tối, hôm nay có ngày gì đặc biệt sao?
Thấy kì lạ, Lộ Lộ liền quay sang hỏi mẹ “Cô giúp việc có chuyện gì sao mà mẹ tự chuẩn bị bữa tối vậy?”
Phan phu nhân thấy con mình liền vui vẻ, còn mang thêm chút tự hào?
“Mẹ nhận được tin ở trường báo về là con cúp học liền gọi điện thử cho con
bé Quan Tiết San kia. Nó kể cho mẹ biết chuyện con lọt vào vòng sơ loại
của Love Music. Con gái cưng của mẹ có chuyện vui sao mẹ có thể ngồi yên được.” Phan phu nhân tinh nghịch như trẻ con ôm Lộ Lộ vào lòng, làm Lộ
Lộ vừa cảm thấy buồn cười vừa càm động. Xuyên qua cơ thể này hẳn là
chuyện tốt.
Cô Minh Nhạc Y trước vẫn có ba mẹ, nhưng ba mẹ cô
trọng nam khinh nữ, luôn quan tâm tới em trai cô nhiều hơn, ngay cả gia
sản cũng nhượng toàn bộ cho hắn mà Minh Nhạc Y lại không được một chút
nào. Học đại học xong, Minh Nhạc Y chuyển lên thành phố làm việc, không
có liên lạc hay trở về thăm gia đình. Mà ba mẹ cô cũng không để tâm tới, như chưa từng có đứa con Minh Nhạc Y này. Vì vậy tim cô lại càng nguội
lạnh, chẳng có quan hệ tốt đẹp với người khác.
“Pa pa có ăn chung không?” đột nhiên Lộ Lộ hỏi.
“Đương nhiên là có rồi. Con không muốn nói chuyện này với ba sao?”
Lộ Lộ ngẩn ra, mặt ửng đỏ “Đương nhiên là có, nhưng con chưa chuẩn bị tinh thần.”
“Con yên tâm, có mẹ bên cạnh đây. Mẹ luôn luôn ủng hộ con.” Phan phu nhân nắm vai Lộ Lộ an ủi.
“Vâng.”
------
“Sao hai mẹ con nhìn tôi đáng sợ quá vậy?” Phan Cảnh Liêm không nhịn được
hỏi. Từ lúc vào nhà không khí trong đây đã rất kì quái rồi, ông đã làm
gì sai chăng?
Gái gú? Đừng đùa, Phan Cảnh Liêm ông không dám nghịch với lửa.
Công việc? Đều giao cho nhân viên và thư ký xử lý, ông chưa từng về nhà trễ
quá 10h, so với con gái còn nghiêm chỉnh hơn. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Pa pa, con quyết định làm ca sĩ. Con vừa lọt vào vòng sơ loại của Love
Music, mẹ cũng đã đồng ý rồi.” Lộ Lộ lấy hết can đảm ra nói, cô thân
thiết với người mẹ mới đã quen, nhưng pa pa khá ít lần tiếp xúc nên...
Phan Cảnh Liêm ngẩn người, lại im lặng nhìn Lộ Lộ, tự rót cho mình ly rượu vang nhấp nháp.
Ba mươi giây trôi qua, Phan Cảnh Liêm mở lời “Ba không phản đối, nhưng ba có 1 điều kiện.”
“Là?” Lộ Lộ sốt ruột.
“Con phải học hai ngôn ngữ khác ngoài Tiếng anh.”
“Hả? Để làm gì vậy pa pa?” Lộ Lộ khó hiểu.
“Nghề nào cũng có điểm dừng, chưa kể ca sĩ lại là nghề không ổn định. Con
không nghĩ sau khi giải nghệ con sẽ tìm một công việc sao? Biết nhiều
thứ tiếng sẽ tốt hơn.”
Lộ Lộ cũng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy
lời của pa pa không sai, ngành showbic này giống như một canh bạc, muốn
lâu dài cũng thật khó. Khán giả luôn yêu thích những ca sĩ diễn viên trẻ trung, xinh đẹp. Những bông hoa đã tàn, lại có những bông hoa xinh đẹp
khác thay thế, lòng người lại luôn thay đổi... nếu như vậy, ít nhất cô
muốn để lại hình ảnh đẹp nhất trong mắt người xem hơn là chờ đợi ngày
một lụi tàn.
30 tuổi là đủ.
“Uh, con sẽ làm theo lời ba.”
Mọi chuyện cứ như vậy mà sắp xếp ổn thỏa. Ba Lộ Lộ cũng đồng ý không đầu tư hay tài trợ gì cho cuộc thi này, tuy ảnh hưởng tới sự phát triển của
công ty nhưng nếu thân phận của Lộ Lộ ra ngoài ánh sáng người khác cũng
không thể viện cớ bắt bẻ được.
Sau bữa ăn tối hôm đó, Lộ Lộ bắt
đầu lập kế hoạch học tập của mình. Ngoài làm bài trên lớp và chuẩn bị
cho cuộc thi âm nhạc, cô còn học thêm 3 loại ngôn ngữ Lộ Lộ yêu thích
nhất: Nhật, Pháp và Tây Ban Nha. Gia đình có tiền thì cớ gì lại không
học, Lộ Lộ cũng muốn thay đổi suy nghĩ của mọi người rằng bọn ca sĩ chỉ
là chậu hoa có chút tài mọn mà không có học thức.
Trước đây Minh
Nhạc Y kia vốn thiên phú cũng không tệ, chỉ nổi bật ở môn Văn, Anh, Mỹ
thuật, Thể dục, mấy môn còn lại... ặc, cho nên Minh Nhạc Y học lực không đồng đều bằng thằng em trai, ba mẹ không tạo điều kiện. Vớt vác cái
bằng cao đẳng đi làm nhân viên văn phòng lương cực kì khiêm tốn.
Nghĩ lại Lộ Lộ càng quyết tâm cố gắng hết sức ở kiếp này, mọi thứ phải thật hoàn mỹ.