Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 89:




Tác giả: Mặc Ngôn Mộc
Edit: Bilun
Biết được địa chỉ từ trong miệng Ngô Tự Cường, Thời Phi gọi điện cho Cố Việt Trạch, để Trương Vụ đi lên giám sát người này.
Trương Vụ đi lên liền nhìn thấy Ngô Tự Cường đang đau đớn nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập rất thê thảm, hai mắt sưng vù như hạt óc chó, trên mặt nhớp nháp, phân không rõ là mồ hôi hay là nước mắt nước mũi.
1
"Cứ để như vậy sao? Có cần dùng dây thừng trói lại không." Trương Vụ hỏi.
"Dáng vẻ này của gã còn chạy được à?" Thời Phi giao gậy bóng chày vào tay Trương Vụ, giọng nói lạnh lùng: "Nếu gã dám chạy, anh cứ đánh gãy cả ba cái chân."
Lần này Ngô Tự Cường sợ tới mức lại giật mình một cái, thân thể run rẩy.
Sau khi ra ngoài nhìn thấy Cố Việt Trạch vẫn luôn đứng ở cạnh cửa xe, hai tay đút túi quần đang đợi cậu.
Thời Phi đi qua trực tiếp ngồi vào vị trí điều khiển, đang định đóng cửa, Cố Việt Trạch ngăn lại cửa xe hỏi: "Em có bằng lái không?"
Thời Phi mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Có." Mới là lạ.
Cố Việt Trạch nhìn cậu một cái, Thời Phi có chút chột dạ sờ sờ mũi, hỏi: "Lên xe không?"
"Cẩn thận một chút." Cố Việt Trạch vòng qua đầu xe, muốn ngồi vào ghế phụ, bị Thời Phi quát ra hàng phía sau: "Ngồi phía sau đi, không phải anh nói không thể ngồi vị trí ghế phụ sao."
3
Cố Việt Trạch ngồi xuống hàng phía sau, xe rất nhanh liền khởi động rời khỏi nơi này.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh trăng chiếu xuống thành phố, một chiếc xe màu đen nhẵn nhụi đang chạy băng bằng trên đường phố.
Thời Phi lái xe rất nhanh, cảm giác như đua xe trong nội thành, lạng lách vòng quanh thành phố.
Rất nhanh xe dừng trước một khu phố cổ kính.
Cố Việt Trạch nhìn đường phố: "Người ở chỗ này?"
Thời Phi tháo đai an toàn, xuống xe nói: "Họ Ngô nói ở chỗ này."
Thách gã cũng không dám lừa, nếu không trở về nhất định sẽ chặt một chân gã.
Cố Việt Trạch nói: "Bên này đúng là một nơi không tồi, nơi này vốn là phố cổ Hồ Sơn, nhà cửa đều quá cũ nát, có không ít nhà bị sập, các đại lý bất động sản mua để chuẩn bị xây dựng lại, cũng phát triển nó thành địa điểm du lịch. Hiện tại hộ gia đình bên trong đã sớm dọn đi hết rồi."
Thời Phi vừa đi vừa hỏi: "Sao anh biết rõ như vậy."
Cố Việt Trạch nói: "Người mua khu vực này chính là tôi."
1
Thời Phi nhìn hắn một cái, không muốn nói chuyện, lấy di động bật đèn pin lên, kết quả bên cạnh có một ánh sáng sáng hơn xuất hiện, nghiêng đầu nhìn, liền nhìn thấy trong tay vị chủ tịch nào đó cầm một cái đèn pin.
Thời Phi: "......" Tắt đèn pin ở di động của mình đi.
Phố cổ Hồ Sơn này dài khoảng một dặm, hai bên đường phố có không ít nhà cửa, ít nhất có sáu bảy mươi ngôi nhà, nếu tìm hết một lượt thì có chút không kịp.
"Cũng không biết giấu ở đâu, tìm từng cái một không biết có đánh rắn động cỏ hay không. Hay là anh tắt đèn đi, tôi lần mò tìm từng cái một." Kết quả Thời Phi vừa dứt lời, liền thấy Cố Việt Trạch lại lấy ra một cái súng đo nhiệt độ hồng ngoại tầm xa.
Thời Phi: "Cái này anh lấy đâu ra?"
Cố Việt Trạch: "Lúc em lên lầu, tôi cho người đi mua, cảm thấy sẽ dùng tới."
Thời Phi cầm lấy súng đo nhiệt độ nói: "Quá thông minh."
Sau đó vẫn quyết định tắt đèn đi, hai người trộm mò mẫm đi xung quanh.
Bởi vì không ít nhà bị sập, giày thể thao mau đen đạp lên mặt đất, làm một đống bụi bay lên.
......
Ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào căn nhà cũ nát.
Bảy tám người đàn ông tụ tập uống rượu, trong đó có Từ Thiên Tân.
Khu vực này đều là phế tích chuẩn bị khai phá, còn chưa tới thời gian khai phá, không ai đến, huống chi là buổi tối.
Ngụy Như ở bên cạnh tóc tai rối bù bị trói trên ghế, miệng bị dán băng dính, trên mặt có vết dấu tay rõ ràng, hai tay hai chân đều bị trói chặt, không nhúc nhích được.
Mấy người này đều là Từ Thiên Tân thuê tới.
Lúc này mấy người bọn họ ở nơi đó thỉnh thoảng nhìn Ngụy Như một cái, cô vốn định đi ăn cơm với Phương Hạo Chu, ăn mặc cũng rất xinh đẹp.
Cô mặc một chiếc váy trễ vai màu đỏ dài qua đầu gối, cho dù lúc này trên mặt có dấu bàn tay hơi lộ ra chật vật, nhưng vẫn không che đi được dáng người lồi lõm quyến rũ của cô.
"Ngụy Như này đúng là xinh đẹp, nhưng tính tình có chút cay."
"Mày không hiểu, cay như vậy mới càng có hương vị, mày không thấy họ Phương kia mê đắm cô ta ngần ấy năm đến thần hồn điên đảo sao?"
"Cũng phải, nếu cho tao ngủ một đêm, tao nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."
"Tao cũng muốn, muốn thử xem người đàn bà của tên nhà giàu họ Phương kia, trên giường có mùi vị gì."
Đám người ở nơi đó trò chuyện cực kỳ lộ liễu, coi Ngụy Như như đối tượng tình d.ụ.c.
Có người hỏi Từ Thiên Tân: "Ông chủ Từ, đã nói rồi đấy nhé, chờ xong việc, nhất định phải cho tôi làm cô gái này một cái đấy."
"Tôi cũng vậy, không được lật lọng."
Từ Thiên Tân nhìn về phía Ngụy Như, liếm liếm khóe miệng khô khốc nói: "Yên tâm đi, đều có phần, đến lúc đó tôi là người đầu tiên."
Gã đã sớm mơ ước sắc đẹp của Ngụy Như từ lâu, đáng tiếc trước kia không thể động, hiện tại gã đã thành như vậy rồi thì còn sợ cái gì.
Chờ xong việc, gã nhất định phải khiến người phụ nữ này ở dưới thân của mình.
"Ông chủ Từ, cô ta đang lườm anh." Có người khiêu khích nói: "Nếu là phụ nữ bình thường gặp phải tình huống như này đã sớm khóc lóc, cô ta đã bị trói rồi còn dám lườm anh, quả nhiên đủ cay. Nghe nói trước kia ngài còn bị cô ta đánh cho nhập viện đúng không?"
Nhắc tới  chuyện này, Từ Thiên Tân liền bực bội một trận: "Câm miệng."
Sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Ngụy Như, tiến lên một tay nhéo cằm Ngụy Như nói: "Bỏ đói mày hai ngày xem ra mày còn chưa học được ngoan ngoãn nhỉ. Tao bị còn mụ già thối mày hại, mất việc, thanh danh cũng hỏng, thân bại danh liệt, đều là do mày hại. Đã đến tình trạng này, mày còn dám thái độ với tao."
Nói xong không chút khách khí tát một cái lên mặt Ngụy Như.
Miệng Ngụy Như bị dán kín không thể nói, ánh mắt lại như mũi tên hận không thể bắn thủng người trước mặt.
"Phương Hạo Chu không phải lợi hại sao? Còn dám khởi tố tao, còn dám đăng Weibo uy hiếp tao? Vậy giờ nó ở đâu? Sao nó không tới cứu mày?" Từ Thiên Tân uống không ít rượu, giờ phút này có chút say lâng lâng, cúi đầu để sát vào Ngụy Như nói tiếp: "Gương mặt này đúng là đẹp, khó trách Phương Hạo Chu lại nhìn trúng mày."
Ngụy Như nhân cơ hội đụng một cái thật mạnh vào mặt đối phương.
Từ Thiên Tân lập tức đau đớn lùi ra sau hai bước, hai hàng máu mũi chảy xuống.
Từ Thiên Tân sờ sờ mũi của mình, lửa giận bùng lên, cũng mặc kệ kế hoạch đã lên, phẫn nộ tiến lên tát cho Ngụy Như hai cái: "Con mụ già thối này, đến giờ còn dám kiêu ngạo, xem tao thu thập mày thế nào."
Nói xong vươn tay muốn lột quần áo Ngụy Như.
Ngụy Như liều mạng lấy đầu đâm qua, trong miệng phát ra tiếng ô ô.
"Muốn xin tha? Nếu mày xin tao tha cho nói không chừng tao sẽ tha cho mày, gọi tao hai tiếng anh trai tốt nghe xem nào." Từ Thiên Tân tháo băng dính trên miệng Ngụy Như ra.
Ngụy Như nhổ một ngụm nước bọt qua: "Phi, Từ Thiên Tân mày cái đồ vô dụng bất lực, mày cho rằng tao sẽ sợ mày à? Hôm nay hoặc là mày giết chết tao, nếu không bà đây nhất định sẽ cắt hai cái trứng của mày đi ngâm rượu, cầm đi đút cho rùa ăn."
Từ Thiên Tân lau nước bọt trên mặt mình, lửa giận lại bị khơi lên.
Vốn dĩ gã vẫn luôn không kìm lòng được trước sắc đẹp của Ngụy Như, nếu không phải chủ tịch Diệp muốn giữ Ngụy Như lại uy hiếp Lan Liên Phường, gã cũng sẽ không chịu đựng, đã sớm chén cô luôn rồi.
"Được, vậy tao sẽ nhìn xem mày có cơ hội đó không." Vươn tay bắt đầu lột quần áo, nút áo khoác ngoài bị cởi ra, lộ ra áo váy bên trong.
Người bên cạnh ồn ào: "Ông chủ Từ lên đi, chúng tôi ủng hộ anh, thịt cô ta đi."
Ngụy Như nghiêng đầu cắn lên lỗ tai Từ Thiên Tân, Từ Thiên Tân đau đớn kêu to, người bên cạnh mau chóng chạy tới kéo gã ra.
Từ Thiên Tân vuốt lỗ tai mình, bên trên bị cắn chảy máu, với độ tàn nhẫn của Ngụy Như, nếu không phải đám người kia nhanh tay, lỗ tai gã sẽ bị cắn đứt một nửa.
Lửa giận càng bùng lên, nói: "Chúng mày tránh ra cho tao, xem tao thu thập con đàn bà thối này thế nào."
Tiến lên cho một cái tát, khóe miệng Ngụy Như chảy cả máu, để đề phòng cô lại cắn người, đem băng dính dán miệng lại.
Sau đó duỗi tay lột quần áo Ngụy Như.
Mấy tên xung quanh lại bắt đầu la ó.
"Bang" một tiếng, người nào đó vừa rồi còn ồn ào, đầu bị đập cho một cái.
Quay người lại, liền nhìn thấy Thời Phi không biết xuất hiện lúc nào, tay trái cậu còn cầm một chai bia, vừa rồi cậu đã cầm chai bia để ném.
Đây là vỏ chai bia rượu bọn họ đã uống.
Lúc này sắc mặt Thời Phi đen xì, giống như sát thần đứng ở nơi đó.
Đặc biệt khi nhìn thấy động tác của Từ Thiên Tân và thương tích trên mặt Ngụy Như, người luôn cười nham nhở từ xưa tới giờ như Thời Phi, lúc này lửa giận nơ đáy mắt sắp thành thực thể.
Giọng nói như bị đè nén nói: "Cố lão gia, nếu tôi gặp rắc rối, anh có thể giải quyết tốt hậu quả giúp tôi không?"
Cố Việt Trạch: "Muốn làm gì thì làm, mặc kệ là giết người hay phóng hỏa tôi đều xử lý giúp em."
Bên kia Từ Thiên Tân thấy một màn như vậy: "Mau ngăn nó lại, ngăn bọn họ lại."
Thời Phi bỏ mũ áo hoodie của mình xuống, hai ba bước tiến lên, cầm một vỏ chai rượu khác trong tay, đập một cái lên đầu một người khác.
Thời Phi nắm tay lại, một đấm một tên, còn nhỏ nhưng ra tay rất hung ác, trực tiếp đá gãy chân hoặc là tay, không hề lưu tình chút nào.
Những người này vào tay cậu căn bản không chịu nổi vài đòn.
Từ Thiên Tân không dám tin nhìn một màn này, đây đều là tay đấm chuyên nghiệp gã thuê tới, thân thủ đều không tồi, sao có thể không đánh lại một mình Thời Phi chứ?
Không phải cậu ta chỉ là một nghệ sĩ thôi sao? Sao thân thủ lại tốt như vậy?
Vốn tưởng những người này nhất định sẽ bắt được cậu lại, nhưng lúc này Từ Thiên Tân tỉnh táo lại, mau chóng lấy dao găm trên người dí lên cổ Ngụy Như nói: "Đừng tới đây, nếu còn qua đây tao sẽ giết cô ta."
Kết quả gã vừa nói xong, liền thấy có thứ gì đó ném về phía đầu gã, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng.
Trời đất quay cuồng, ngã ra phía sau.
Thời Phi nhìn thấy nện trên đầu Từ Thiên Tân là một quả bóng tennis, nhìn về phía Cố Việt Trạch, dựng một ngón tay cái lên với hắn.
Cố Việt Trạch nhàn nhạt nói: "Cùng nhau tiện tay mua."
1
Thời Phi chạy nhanh qua, hung hăng giẫm lên tay cầm dao của người nào đó, tiếng giết heo vang lên, lại đá dao găm ra xa một chút.
Ngồi xổm xuống cởi trói cho Ngụy Như, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, đôi mắt hơi trầm xuống, tháo băng dính trên miệng cô ra, cởi bỏ dây thừng trên tay chân cô: "Lò vi sóng, chị sao rồi?"
Bên kia Từ Thiên Tân lén lút muốn đứng dậy chạy trốn, Ngụy Như thấy thế sốt ruột nhanh tay tháo dây thừng trên người ném qua, khiến gã ngã ra đất, rất nhanh lại dùng cả tay lẫn chân bò dậy khập khiễng tiếp tục chạy.
"Tôi không sao, tên vương bát đản kia mới sao." Ngụy Như nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người nào đó nói, ánh mắt đều sắp bốc hỏa: "Từ Thiên Tân mày chết chắc rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.